Nói xong, anh bế Đường Thi tới bên giường, Đường Thi còn chưa kịp xoay người để ngồi xuống thì đã bị Bạc Dạ đè lên, bắt lấy cổ tay của cô Cô tay của Đường Thi rất nhỏ, Bạc Dạ nhìn từ cổ tay của cô lên trên, ánh mắt của anh cứ luôn lưu luyến nhìn vào cổ của cô, dường như có muốn đóng đấu chủ quyền của mình lên đó Đường Thi nghĩ muốn phản kháng, liền nhấc chân theo năng đá Bạc Dạ một cái: "Anh...Anh đừng có được nước lần Bạc Da cười cười: “Thật ngại quá, tôi là người không biết xấu hổ đâu, tôi không cần mặt mũi." Tên lưu manh chết tiệt! Cái vẻ lạnh lùng trước đây của Bạc Dạ biến đâu mất hết rồi! Hiện tại quả Quả thực Bạc Dạ trông rất giống tên lưu manh hảo sắc! Ánh mắt của Đường Thi cử tránh mãi, Bạc Dạ thấp giọng nói: "Mau nhìn thẳng vào tôi."Đường Thi nhấm mắt Bạc Dạ nối giận: “Tôi đẹp trai như vậy mà em còn không muốn nhìn, chẳng lẽ em còn muốn nhin Hàn Thâm sao?" Trông anh chẳng khác gì một đứa trẻ cả Đường Thi không nhịn được cười: “Bạc Dạ, rốt cuộc anh có ý gì vậy?" Hơi thờ của Bạc Dạ đột nhiên càng nặng hơn, anh nhìn vào khuôn mặt của Đường Thi, anh nhìn chăm chú vào ảnh mắt của cô, theo ánh mắt của cô mà nhìn thấy bóng hình của mình trong đó Hiện tại, trong mắt của Đường Thi chỉ toàn là hình bóng của riêng mình anh mà thôi Cảm giác này khiến cho Bạc Dạ cảm thấy vô cùng yên tâm Người đàn ông ôm lấy Đường Thi, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn thấy em ở bên cạnh một người đàn ông khác." Đường Thi tiếp tục cười khẽ: “Sao anh giận dỗi cứ như đứa trẻ thế?" "Tôi cảm thấy không vui.” Bạc Dạ nằm xuống bên cạnh Đường Thi, dùng tư thế giống như buổi đềm hôm đó, ôm lấy eo của Đường Thi, rồi nhẹ giọng nói: "Tôithật sự rất tức giận, rất tức giận đẩy" Đường Thi nhìn Bạc Dạ với vė hơi ngạc nhiên, lấy tay sở sở trán của Bạc Dạ, rối đột nhiên rút tay lại như bị điện giật Cô..Cô đang làm gì vậy? Cô và Bạc Dạ lại có thể cùng nhau nằm yên ổn trên một chiếc giường, ôm nhau hay sao! Thậm chỉ vừa rồi cô còn đưa tay ra, đưa tay ra so trán của Bạc Dạ nữa! Đường Thi càm thấy nhất định là do mình bị ma ám thật rồi, một lúc sau cô mới phục hồi lại, khẽ thì thẩm: “Bạc Dạ, tại sao bây giờ anh lại biển thành như vậy?" Ảnh mắt của Bạc Da trầm xuống, cắm của anh đặt ở trên vai của Đường Thi, tư thể mập mở giữa bọn họ cứ như thể là một đôi yêu nhau thắm thiết vậy Tuy nhiên chi có hai người bọn họ mới biết thật ra là không phải như vậy Bạc Dạ đối mặt với câu hỏi nghi vấn của Đường Thi, anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra: “Tất cả là bởi vì em đấy." Tất cả mọi thứ của anh đều là vì em nên mới tổn taiChẳng hề sợ bản thân mình phải thay đổi, thay đối chỉ là muốn lại gắn em thêm một chút Đường Thi ngây ngốc nhìn cham cham vào đôi mắt của Bạc Da, cô đã từng cảm thấy vô số lần đôi mắt của Bạc Dạ cứ như một cái động sâu màu đen không đen vaayh, cô cảm giác như mình cứ như chim sâu vào trong đó vậy Từ nay về sau, cô sẽ bị nhốt trong bức tranh tinh yêu mà anh vẽ ra Đột nhiên Đường Thi hoàn hồn, cảm thấy hô hấp của mình lại càng nhanh hơn, cho đến khi hô hấp nóng rực của người đàn ông phảng phất ở bên tai, mang them cảm giác muốn chiếm đoạt khiến Đường Thi cảm thấy kinh hãi: "Anh..." Bạc Dạ liểu lĩnh siết chặt Đường Thi, gần như đem cô áp chặt trong vòng tay: "Tôi muốn hôn em." Anh thấy mình sắp phát điên rồi. Đường Thi run run đây Bạc Dạ ra, cô sợ sẽ phát sinh ra chuyện, nếu như không có rượu làm mà Bạc Dạ đã khiến lý trí của cô tan rã như vậy thi thật là đáng sợ. Bạc Dạ thấy được sự khủng hoàng trong ảnh mắt của Đường Thi, anh cố gắng đè nén tất cả suy nghĩ của mình xuống, thà lòng bàn tay đang ôm chặt lấy Đường Thi.Đường Thi hơi kinh ngạc. Một giây tiếp theo, giọng nói của người đàn ông vang lên, tuy không rõ tiếng nhưng lại tràn đầy dục vọng: "Em đang sợ tôi sao?" Đường Thi không nghĩ tới Bạc Dạ lại hỏi vấn để này, thế nhưng một lúc sau cô vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Vâng ạ.” Nói thật, hiện tại cô không biết nên đổi mặt với Bạc Dạ như thế nào Tuy không giống trước đây nhưng nó lại tác động mạnh hơn nhiều so với trước đây Đường Thi sợ Bạc Dạ như vậy, nếu như lúc đó Bạc Da hận cô thì cô cũng có thể dùng thái độ tương tự để phản kích lại anh, thế nhưng nếu... Nếu như Bạc Da yêu cô thì phải làm sao? Cô phải làm như thế nào đây? Bạc Dạ nhận ra được sự trầm lặng của Đường Thi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đường Thi Người đàn ông nhằm mắt lại, khẽ nói: "Đường Thi, em không cần phải sợ tôi, tôi sẽ không bắt buộc em đâu." Thân thể của Đường Thi khẽ run lên "Em cũng cũng không cần đưa ra câu trả lời chotôi ngay đâu" Bạc Dạ dựa vào bên cạnh của Đường Thi, âm thanh trắm thấp, mang về luuw luyen vang lên 8 bên tại của Đường Thi: "Đường Thi, có thể ở bên em được như hiện tại là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rối. Tôi không muốn mình trờ thành gánh nặng của em, tôi cũng không sợ...em sẽ đối xử như vậy với tôi cả đời, tôi cũng sẽ không ép buộc em phải ở cùng một chỗ với tôi đâu." Giữa hai người yêu nhau cần phải có sự tôn trọng, anh đã từng khiến Đường Thi phải mất đi quá nhiều tôn nghiêm. Đường Thi không nói gì, nhưng lông mi vẫn không ngừng run rẩy, Bạc Dạ chú ý thấy động tác nhỏ này của Đường Thi, khi anh xoay người lại thì mới nhận ra Đường Thi đang khóc. Bạc Dạ hoàng sợ đến mức luống cuống chân tay, vội vàng ngối dậy lau nước mắt cho Đường Thi: "Tôi đã làm gì khiến cho em khóc ư..." Đường Thi lau nước mắt nói: “Vậy anh thử ngẫm lại xem." "Được được, tôi sẽ tự mình ngẫm lại." Bạc Dạ gid một tay lên: "Tôi nhất định sẽ viết bản kiểm điểm để tự kiểm điểm lại bản thân." Đường Thi không nói gì, lấy tay lau nước mắtBạc Dạ nói: "Có phải vừa rối tôi nói linh tinh tế Hàn Thâm cho nên khiến em tức giận phải không?" Đường Thi lập tức ngẩng đầu lên, cố ý nói với về hung hăng: “Đúng vậy." Như vậy là sao?! Bạc Dạ trực tiếp đoạt lấy tờ giấy ăn mà anh đưa cho cô, phản ứng này khiến Đường Thi ngơ ngác, Bạc Dạ nghiên răng nghiến lợi: "Khóc đi! Cho em khóc đến chết thì thôi! Không được khóc vì một tên đàn ông khác! Tự mình lau nước mắt đi! Không được dùng giấy ăn! " Đường Thi thầy hành động của Bạc Dạ thì bật cười: "Anh đừng có hành động giống như đứa trẻ nữa được không." Bạc Dạ ổn ào: "Hừm, cứ tưởng tượng đến cảnh em ăn cơm với Hàn Thâm là tôi không nhịn được mà muốn đánh người rồi. Em không được phép khóc nữa, mau nín đi cho anh." Đường Thi làm trái ngược lại với lời của Bạc Dạ: "Tôi cứ khóc tiếp đấy." Bạc Da liền biến thân giống như con khủng long bạo chúa, ảnh mắt hung ác như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác: "Em thử lập lại lắn nữa xem? Đường Thi, xem ra lá gan của em bây giờ lon nhi! Em dám vìmột tên đàn ông khác mà làm trái lời của anh sao? Đường Thi cười đến chảy cả nước mắt, cô không thể thừa nhận những giọt nước mắt này là chảy vì Bạc Dạ được, mấy năm trước cô đã từng thể rằng mình sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì Bạc Dạ nữa Thế nhưng bây giờ phải làm sao đây, hiện tại Bạc Dạ khiến cô cảm thấy xúc đông đến mức muốn khóc roi Bạc Dạ lại đặt Đường Thi lên giường một lần nữa, mùi gỗ dễ ngừi trên người đàn ông vẫy quanh toàn thân của Đường Thi, Bạc Dạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Đường Thi: “Đường Thi, tôi thật muốn nhốt em lại, không cho phép ai được ngắm nhìn em ngoài tôi." Đường Thi khẽ run: "Anh...Anh đúng là không biết xấu hổ gì cà." "Đối mặt với em thì tôi cũng chẳng cần mặt mũi làm gì." Bạc Dạ khẽ thở dài một hơi, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của Đường Thi, thậm chí anh còn cảm thấy không cần phải hạ thuốc gì cả, Đường Thi giống như thuốc kích thích anh vậy Bạc Dạ không thể ngăn càn hơi thờ của mình trên cơ thể của Đường Thi, ngón tay của anh khẽ xuyên qua tóc của Đường Thi, anh định mở miệng hồi thử một câu: "Um...Lần đó, em có thấy đau không?"