Sau khi Đường Duy nói những lời đó đã khiến sắc mặt Lâm Hiểu Thần trông vô cùng khó coi. Bị người khác bóp chặt cổ, việc hô hấp của Đường Duy gặp khá nhiều khó khăn. Cậu cảm thấy bản thân mình sắp không thở nổi nữa, Cả người bị Lâm Hiểu Thần nắm lơ lửng giữa không trung bên ngoài cửa số. Việc này khiến cho Sakahara Kurosawa hoàng hốt vô cùng. Cậu lo lắng, sợ hãi giùm Đường Duy. Bởi vì chỉ cần Lâm Hiều Thần bị kích động một chút, rồi anh ta là đềnh mà thà tay thì Đường Duy sẽ ngay lập tức rơi xuồng dưới. Mặc kệ cho việc bọn họ có thể nắm giữ, khai thác nhiều thông tin đến mấy thì thân thể của cả hai người vẫn mang hình hài của những đứa trẻ. Thế nên nếu so về sức mạnh thì cả hai hầu như không thể chống lại sức của người đã trường thành, Đường Duy không ngừng run rẩy, hai chân cậu buông thông trên không, tim đập loạn xạ, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Hiểu Thần: "Bạn gái của anh là Khâu Trân Châu vì để giúp cho anh có thể thoát khỏi vòng vây của pháp luật mà ngay cả bản thân cũng mặc kệ. Đến khi chết roi vẫn cố gắng giúp anh tạo chứng cử ngoại phạm.. Thế mà lương tâm của anh lại chẳng mày may áy náy một chút nào sao?" Hốc mắt Lâm Hiểu Thần đỏ như máu: "Mày nói bậy, mày đang cổ tình nói như thế để dụ dỗ tao... Không thể nào, là phụ nữ kia.. Å không thể nào làm được chuyện đó khi đang trong tình trạng như vậy..." "Có người đã cố tình ly gián tình cảm của hai người, đúng không?" “Cô ta đã mang thai đứa con của kẻ khác." Lâm Hiểu Thần rồng thật to, liều mạng bóp cổ Đường Duy thật mạnh, dường như anh ta đang cố gắng cướp đi hết chút không khí còn sót lại trong lống ngực Đường Duy: "Cô ta xứng sao? Cô ta làm sao có thể.." "Sao anh lại có thể biết được đó là đứa con của người đàn ông khác?" "Bởi vì có một hôm tạo bắt gặp được que thử thai của cô ta, Nhưng cô ta... Cô ta lại không hề nói cho tao biết" Lâm Hiểu Thắn như mất đi ý thức, anh ta cứ thế mà rồng lên: “Mày thử nói xem, ở trong tình huống này không phải có tật giật mình thì là cái gì. Tao đã chuẩn bị hoàn tất các thủ tục để kết hôn với cô ta, tao hoàn toàn có đủ điều kiện và tư cách để làm một người ba, thể mà tại sao.. tại sao cô ta mang thai mà không nói cho tao biết.. Vì sao lại đem đến cho tao tin tức như thế... Như nghĩ đến chuyện gì đó, Đường Duy khẽ nhẩm mắt lại, thờ dài một hơi rồi hỏi. "Anh đã đến đó chưa? Đến xem bên trong chiếc vali kia có gi?" Lâm Hiểu Thần bỗng khựng lại. Nhận thấy sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của anh ta, Đường Duy củi đấu, cười thành tiếng: "Có lẽ bên trong... là đồ vật cuối cùng mà cô ấy đã để lại cho anh.." Nước mắt lăn dài trên má Lâm Hiểu Thần: "Sẽ không... Không thể nào. Mày đừng có nói mấy lời như thể, mày đang muốn gây nhiễu tao." "Gây nhiễu cái gi?" Ánh mắt Đường Duy vô cùng bình tĩnh: “Tại sao chuyện một người đã chết có thể khiến anh dao động? Nếu như anh thực sự nghĩ rằng bản thân mình muốn chị ấy chết... thì anh có quan tâm đến tình cảm của chi ấy dành cho anh không?" Lâm Hiểu Thắn nghe thấy những lời này mà cả người bùn rủn, như sét đánh ngang tai. Sakahara Kurosawa chậm rãi đọc một đoạn văn. "Hiếu Thần, ước muốn của em là có thể cùng anh đến Luân Đôn. Bởi vì em biết, anh cũng thích Sherlock Holmes. Vi chúng ta có cùng sở thích cho nên mới có thể đi cùng với nhau. Đó là, đó là email mà Khâu Trân Châu đã gửi cho anh khi cả hai đang ở đất khách quê người. Lâm Hiểu Thần bất ngờ, cả người run bắn bật: "Vì sao, sao mày lại biết được chuyện này?" Bởi vì Đường Duy đã hack hòm thư của Lâm Hiểu Thắn, thể nên tất cả những lá thư gửi đến đều được bọn họ xem qua cà rồi. Sakahara Kurosawa không dừng lại, vẫn tiếp tục đọc đoạn trích đó: "Chúng ta cùng thích cái cách mà Sherlock Holmes duy trì công lý, chúng ta cũng thích những suy nghĩ vượt xa tầm hiểu biết người thường của Sherlock Holmes. Em vô cùng thích được ở bên anh khi cả hai ta cùng nhau phân tích những vụ án mà Holmes đảm nhận. Càm giác hệt như mình đang được thực thi công lý vậy..." Đầu óc Lâm Hiểu Thần bị những ký ức tươi đẹp đó chiếm lấy. Đường Duy nhìn thấy bộ dáng phát cuồng của Lâm Hiểu Thần, chỉ cảm thấy thế sự trêu người: "Hai người đến với nhau là vì Holmes. Có lẽ nhiều người đến phố Baker cũng là vì Holmes." Đây là một câu chuyện huyền thoại, đủ để xứng với hai từ "kinh điển". Bởi vì vì cái này, vô số người đã kết bạn tương giao với nhau, nhưng vụ án lần này cũng lại vì Sherlock Holmes mà bắt đầu, Đường Duy vươn tay ra, lặng lẽ móc lấy phía dưới bệ cửa sổ, rồi tiếp tục nhìn thẳng vào Lâm Hiểu Thần: "Anh biết vì sao mà chị ấy không muốn nói cho anh biết chuyện mình mang thai không?" Khuôn mặt Lâm Hiểu Thần hiện lên vẻ thắc mắc, tò mò. Sau đó anh ta lại nghiến răng, nghiến lợi nói tiếp: “Mày không nói tới càng tốt. càng nói tao lại càng hận là tiện nhân này! Cô ta đã phụ sự tín nhiệm của tao Sakahara Kurosawa bị trói cà hai tay ở phía sau lưng. Rất nhiều người nghĩ rằng tư thế này rất khó để di chuyển. Nhưng thật ra, đây lại là tư thế dễ thoát ra nhất. Chỉ cần xoay xoay tay, chân với mông vài vòng. Nhân tiện xoay luôn cả người một chút, rồi thuận thế thì liền có thể thoát ra khỏi vòng trói đó. Máy động tác này đối với những người có thận hình tròn trịa thì sẽ khá là khó, nhưng với người códáng người thon thả hoặc là như các người vừa ôm vừa có võ thì vài ba động tác này dễ như bởn. Câu gắn như chang tốn quá nhiều công sức để thoát ra. Sau đó cậu gỡ mấy miếng băng dán trên chân ra. Đúng lúc nghe thấy câu nói tức giận của Lâm Hiểu Thần: "Người phụ nữ này tường rằng tạo không biết chuyện gì hết sao? Tao xem Sherlock Holmes là để làm gì chứ? Cô ta nhất định đang giấu tao chuyện gì đó." Đường Duy vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, không nói nên lời, đành để cho Sakahara Kurosawa nói thay cậu. "Nhưng trên thực tế, vẫn còn một email chưa được gửi trong hòm thư của Khâu Trân Châu. Bức thư đó đã được thiết lập thời gian gửi, có lẽ vài ngày nữa anh sẽ nhận được nó. Nhưng mà... Chị ấy đã rời khỏi thể gian này rồi, anh có còn muốn nghe nội dung của bức thư kia không?" Lâm Hiểu Thẩn lắc đầu thật mạnh: “Mày mau câm miệng. Câm miệng hết đi!" "Chị ấy mang thai. Đứa trẻ là con của anh. Nhưng chị ấy lại muốn báo tin vui này cho anh bằng một cách thật đặc biệt. Chị ấy đứng trước tòa nhà 221B phố Baker, chính là địa điểm mà anh yêu thích. Trước tòa nhà này, chị ấy sẽ báo tin đó cho anh biết."Đường Duy no một nụ cười: "Nhưng mà anh... anh lại trở thành người mà than tượng của anh - Sherlock Holmes ghét nhất, loại người ngu xuan." Cà người Lâm Hiểu Thần run rẩy một cách kịch liệt. Sakahara Kurosawa chậm rãi đứng lên từ dưới đất, nhìn thấy bóng dáng Lâm Hiểu Thần đang giữ Đường Duy lơ lửng giữa không trung. Vừa nói chuyện để thu hút sự chủ ý của anh ta, vừa điều chỉnh động tác của bản thân. Nhưng mà lời nói vừa rồi của Đường Duy đã đánh gãy tinh thần anh, Lâm Hiểu Thần bắt đầu sụp đó. Những suy nghĩ tiêu cực tràn ngập trí óc anh, Lâm Hiểu Thần không ngừng run rấy. Đường Duy thậm chí còn cảm thấy trong giây tiếp theo, cậu sẽ rơi xuống dưới. Nhưng anh ta đã không thể làm thế. Bởi vì giây tiếp theo, Sakahara Kurosawa đã từ trong bóng tối xông lên, đá vô lê vào tường. Đường Duy hét lên một tiếng, cậu nhanh chóng nắm chặt vào bệ cửa sổ. Trọng lực đã kéo cả người Đường Duy xuống dưới. Nhưng có người đã nắm lấy chặt tay của cậu, ngăn không cho cậu rơi xuống dưới. Đường Duy ngẩng đầu, thấy Sakahara Kurosawađang cầm hai tay cậu đế kéo lên, Còn hai chân thì đu vào cửa số. Dùng tư thế vô cùng nguy hiểm, níu chặt lấy Đường Duy.