Đường Duy nhếch miệng cười cười: “Bác cảm thấy cháu giống ai chứ?” “Giống… Bạc Dạ… Cuối cùng có một vị giám khảo thận trọng từng tí nói ra câu nói này. Nó giống như một trái bom bị ấn nổ, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, theo sát đó, những âm thanh tương tự cũng bắt đầu ào ào xuất hiện: “Anh nói đúng… Trước đó tôi còn cảm thấy hơi quen mắt, hiện tại mới nhớ ra..” “Quả thực là có điểm giống cậu Bạc Dạ… “Đâu chỉ là có điểm… Tôi cảm giác mức độ giống nhau tuyệt đối từ sáu mươi phần trăm trở lên…” Đường Duy nghe bọ họ tôi một câu, anh một câu nói xong, cuối cùng mới híp mắt cười trả lời: “Mọi người đều không đoán sai, Bạc Dạ đích thực là ba cháu.” Đám người xôn xao! “Thật… Thật hay giả!” Người dân ở Hải Thành đại khái đều từng nghe nói qua chuyện giữa Bạc Dạ và Đường Thị, nhưng người ở Bạch Thành lại không chắc sẽ biết đến. Tin tức này giống như là một cục đá rơi xuống hồ nước, càng ngày càng kích thích nhiều gợn sóng. Bọn họ đều kinh ngạc, con của Bạc Dạ thế mà lại đang đứng phỏng vấn trước mặt bọn họ, vậy mà ngay từ đầu… bọn họ đều không nhận ra được. Đường Duy nghiêng đầu, dùng giọng nói vừa đủ khẽ nói: “Làm sao vậy, cháu như thế là không thể tham gia sao… “Không phải không phải…” Bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, đối mặt với vẻ nghi hoặc của Đường Duy, cả đám đều lắc đầu. Ngược lại có người hít một ngụm khí lạnh: “Con của Bạc Dạ, đây là thân phận gì vậy chứ… mà lại khiêm tốn như vậy…” “Tôi đã nói thăng bé lớn lên giống như thế, nhất định phải có chứt quan hệ máu mủ! Không nghĩ tới lại là ba con…” Trưởng ban vừa nghe thấy lời này thì lại càng kích động hơn: “Chính là cháu đó, Đường Duy! Thân phận của cháu rất phù hợp để đại biểu cho chúng ta ra nước ngoài tham gia thi đấu với trẻ em ở những quốc gia khác, nói ra cũng không sợ bị mất mặt!” Với danh nghĩa là con trai của Bạc Dạ, nói ra quả thực rất tuyệt mà! Bao nhiêu người nãm mơ cũng muốn đầu thai vào nhà họ Bạc! Đứa bé trai trước mắt nói ra lời này còn bĩnh tĩnh đến như thế, ai quan tâm nó có phải là con riêng của Bạc Dạ hay không, tóm lại chính là nó! Chính là nhóc đó! Trừ nhóc đó ra còn có ai có thể bình tĩnh mà khiêm tốn đến như vậy! Ngày tuyển chọn này kết thúc sớm, trưởng ban kích động đến mức đăng hai bài liên tiếp. lên vòng bạn bè để diễn tả tâm trạng của mình. Gặp được thần đồng hiếm có như vậy, quả thực là như trúng xổ số năm trăm vạn! Về sau, vị trưởng ban giám khảo này còn hỏi thăm số điện thoại di động của Đường Duy, nói có rảnh sẽ liên lạc. Lúc Tô Kỳ đến đón Đường Duy quay về, dọc đường đi, anh ta cứ cảm thấy ánh mắt những người kia nhìn bọn họ cứ quái quái. Còn có người lén thảo luận sau lưng, nhìn thấy không, kia chính là đứa bé trai đã qua vòng tuyển chọn nội bộ đó. Lợi hại như vậy? Nhất định là nhà quyền quý nào đó bồi dưỡng ra, nghe nói còn có thể đại diện cho chúng ta ra nước ngoài giao lưu, thực sự là giành được vinh quang lớn mà! Bé con nhà ai không biết, chẳng thua kém ai cả! Tô Kỳ dẫn Đường Duy ra ngoài cũng cảm thấy có hơi kiêu ngạo, như thể người được chọn chính là con trai của mình vậy. Ngồi vào trong xe, Tô Kỳ hỏi Đường Duy: “Hôm nay cháu cảm thấy thế nào?” Đường Duy quay đầu nhìn Tô Kỳ, gãn từng chữ một: “Chú có biết vì sao cháu lại đột nhiên quyết định phải đến tham gia không?” Tô Kỳ sững sờ, anh ta không đoán được lý do. “Bởi vì cháu cảm thấy… Vinh Nam có khả năng có quan hệ với lần tuyển chọn này” Đường Duy nắm chặt nắm đấm, dùng âm thanh không nặng lầm bầm: “Trong lòng cháu có một suy đoán, lại vẫn luôn không dám khẳng định. Nhưng chỉ cần đi lần này… cháu liền có thể tìm được đáp án” Liền có thế tra được thân phận thực sự sau lưng Vinh NamL Tô Kỳ nhíu mày: “Cháu cảm thấy Vinh Nam là ai?” Đường Duy nhếch miệng cười: “Lời này quá nghiêm trọng, cháu không dám nói lung tung”