Đối với Đường Duy mà nói, có thể tiếp thu việc Bạc Nhan chơi đùa cùng đã là một bước tiến bộ rất lớn, bây giờ lại còn phải chấp nhận việc Bạc Nhan và cậu cùng nhau ăn cơm trên một cái bàn, cái này hơi có chút… được voi đòi tiên. Lúc đầu cậu bé muốn nói, em xứng ngồi ăn cùng với anh sao? Thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Nhan thì cậu lại đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào. Về sau, cậu bé nhỏ khô khốc nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Cũng, được” Bạc Nhan vui vẻ tiến đến nhào vào trong ngực Đường Duy, động tác này làm Đường Duy ngẩn người, lập tức một giây sau liền đỏ mặt, gấp gáp hô: “Em… em đang làm gì” Đường Thi và Tô Kỳ có hơi bất ngờ liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn phản ứng này của Đường Duy, sau đó bọn họ không hẹn mà cùng nở nụ cười, chuyện của trẻ con vẫn nên để mấy đứa trẻ tự mình xử lý thì hơn. Tối hôm ấy, Tô Kỳ ngồi lại ăn cơm. Đối với vị khách từ xa đến này, Hàn Nhượng đối xử vẫn rất khách khí, chuẩn bị sẵn bát đũa cho anh ta. Trái lại, Khương Thích cười đùa trêu chọc: “Khách quý ít đến đây!” Tô Kỳ nói: “Thế nào, nhớ tôi không?” “Ngẫm nghĩ lại thì, anh đẹp trai như vậy, tôi chắc chắn sẽ nhớ anh.” Khương Thích nháy mắt mấy cái: “Có phải anh đến tìm Đường Thi nhà tôi không?” “Thông minh” Tô Kỳ cũng không hề che giấu, thoải mái tặng cô ấy một ngón cái: “Đúng rồi, chẳng phải nghe nói con chó của Đường Thi rất tham ăn Sao…” Tiếng nói còn chưa hoàn toàn rơi xuống, một con chó bỗng nhiên lao vào trong phòng. Nó vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì cả thân hình chợt biến thành một tia chớp, miệng mang theo nước miếng chạy thắng đến bàn ăn. Nó gâu gâu vài tiếng, ý là các người lại dám ăn bữa tối sau lưng bảo bối đây sao! Đường Thi cười cười, sờ đầu Tiểu Dạ Dạ: “Hôm nay nhiều khách, cho nên mới không cho mày ra” Tiểu Dạ Dạ lại sủa thêm vài tiếng nữa, nó duỗi chân trước ra và đặt lên trên đầu gối Đường Thi. Đường Thi cho nó một miếng xương sườn, Tiểu Dạ Dạ liền lách người chạy về địa bàn nhỏ của mình gặm xương. “Nó vẫn luôn hoạt bát như vậy sao?” Tô Kỳ vô ý thức hỏi một câu: “Vậy bình thường em chăm sóc nó thế nào… “Bạc Dạ sẽ giúp tôi chăm sóc nó. Đường Thi không nghe được ý trong ngoài lời nói của Tô Kỳ, cô chỉ thẳng thắn trả lời. Có lẽ, đối với cô, đây cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó để mở miệng. Tô Kỳ biến sắc, cuối cùng hậm hực mắng: “Xì, hỏi bậy nói bậy.’ Khương Thích ở một bên híp mắt cười. Vốn cho là một bữa ăn gia đình ấm áp, nhưng giữa bữa đột nhiên lại bị khách không mời mà đến quấy rầy. Khương Thích đi ra mở cửa, thời điểm cô trông thấy Diệp Kinh Đường đang đứng ở cửa thì giật mình. Nhất là Diệp Kinh Đường, anh ta vừa nhìn thấy Khương Thích thì trực tiếp túm lấy cô ở ngay cửa ra vào, vừa mở miệng liền hỏi: “Gần đây Vinh Nam có đến tìm em không?” “Anh ta có lần đã liên hệ với công ty của bọn tôi nói muốn hợp tác… ““Dừng lại ngay!” Diệp Kinh Đường không biết đã bị cái gì kích thích, hôm nay đột nhiên đến đây cũng đã khiến cho người khác cực kỳ kinh ngạc, bây giờ anh ta dùng giọng điệu này lại càng làm cho Khương Thích không hiểu nổi: “Anh làm gì thế? Nếu như Vinh Nam thật sự hợp tác với công ty của bọn tôi thì… cũng đâu có liên quan gì đến anh đâu?” Diệp Kinh Đường bắt lấy bả vai Khương Thích: “Nghe tôi nói này, đừng có bất kỳ hợp tác gì với anh ta…” Vinh Nam đã bắt đầu hành động, ngay cả Diệp Kinh Đường cũng đoán không ra rốt cuộc anh ta có thân phận gì! “Tự dưng anh lại muốn làm gì vậy?” Hàn Nhượng vừa nghe thấy giọng nói giận dữ của Diệp Kinh Đường thì ngay lập tức quảng lại bát đũa và đi ra ngoài. Anh ta trực tiếp kéo Khương Thích ra phía sau mình, trừng. mắt nhìn Diệp Kinh Đường: “Đã lâu không gặp, Diệp Kinh Đường, hôm nay đến đây tìm Khương Thích có việc gì thế?” Diệp Kinh Đường gắt gao nhìn chăm chăm khuôn mặt của Hàn Nhượng: “Tôi đến để cảnh cáo các người một câu, ít liên hệ với Vinh Nam thôi!” Anh ta thậm chí còn dám xuống tay với công ty của Diệp Kinh Đường anh đây!