Sau khi Đường Thi trở về tối nay, cô gửi bản vẽ phác thảo thiết kế túi xách hộp cho ông Từ và Phó Mộ Chung xem. Hai người đều nói thế này rất sáng tạo, bởi vì Đường Thi đã kết hợp xu hướng chuỗi đồ trang sức gần đây nhất. Cô cũng đã đưa ra mẫu logo chuỗi đồ trang sức với chữ cái đầu trong tên được viết tắt, có thể được đặt làm riêng, có thể treo trên sợi xích ở ngoài túi xách hộp, thoạt nhìn đã biết là thiết kế mới lạ mà mang sự đặc sắc cá nhân. Ông Từ cực kỳ hài lòng, liên tục gửi hai từ “tốt" và nói rằng còn phải mời Đường Thi một bữa cơm. Thái độ của Phó Mộ Chung trái lại không kích động như Đường Thi, dường như anh đã sớm biết năng lực của cô. Anh chỉ khen nhẹ một câu, sau đó hỏi Đường Thi có rảnh hay không. Đường Thi nói rảnh. Hai người đến chỗ hẹn, ngồi một hồi trong phòng trà nhỏ. Phòng trà không ồn ào như quầy rượu, những người đến đều là những cặp trai gái ra đây nói chuyện hẹn hò, bầu không khí cũng khá tình cảm. Phó Mộ Chung gọi một ly rượu Liqueur, Đường Thi thì gọi một ly Gin and Tonic. Sau một hồi hai người bàn bạc về phương án thiết kế, Phó Mộ Chung vô ý hỏi tới năm năm trước. Lần này anh hẹn Đường Thi ra là muốn lấy được một số bằng chứng có thể lật đổ suy luận năm năm trước từ miệng Đường Thi. Tiếc là Đường Thi chỉ nói bản thân chưa bao giờ muốn làm hại An Mật, nhưng cô cũng không có bằng chứng gì cả. Bằng không, ai lại dám tổng thiên kim nhà họ Đường vào tù chứ? Phó Mộ Chung chỉ có thể lắc đầu có phần tiếc nuối, xem ra giúp Đường Thi rửa sạch tội danh đúng là còn cả một chặng đường dài. Có điều, Đường Thi không hề biết tất cả chuyện này. Cô cho rằng Phó Mộ Chung chỉ là thuận miệng nói tới, cũng không nghĩ người đàn ông muốn minh oan giúp bản thân mình. Mà rất nhanh, cảnh hai người nói chuyện đã âm thầm bị người theo dõi thần bí lén chụp lại. Mấy tấm hình thân mật khắng khít bị người đó trong điện thoại di động người khác. Phó Mộ Chung và Đường Thi uống rượu xong thì tạm biệt tại pho sau đó hai người ai về nhà người nấy. Trên đường, Đường Thi nhận một cuộc điện thoại, là cuộc gọi của anh trai cô, anh ta nói: "Cục cưng nhỏ, có phải em đã quên cái gì rồi không?" Đường Thi tưởng rằng bản thân mình ban ngày quên làm việc gì, vội vàng nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ vừa chỉ đúng mười hai giờ, cô nhíu mày, vô ý hỏi: "Chuyện gì cơ?" “Uổng công thương yêu em rồi!" Đường Dịch hét lên một tiếng bên đầu bên kia: “Nhanh, chúc anh ông anh trai của em sinh nhật hai mươi bảy tuổi vui vẻ đi!" Trước mắt Đường Thi sáng lên, cô lập tức cười phá lên trên đường phố. Mắt cười của cô gái cũng giống như tỏa sáng lên. Đàn ông đi qua đều ào ào ngưỡng mộ rốt cuộc người trêu cho cô vui vẻ như vậy ở đầu bên kia điện thoại là ai. Dáng vẻ cô cười tựa như một cô gái trẻ ngây thơ trong sáng vậy. Nhất định là bạn trai nhỉ? Ôi! Trong lòng người đi đường ào ào phỏng đoán. “Ông anh, thật ngại quá, em quên rồi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Tối nay em bù đắp cho anh." "Được thôi, chúng ta cũng đón Duy Duy qua cùng nhau qua sinh nhật đi?" Đường Dịch cũng cười rất vui vẻ: "Hay là nếu thật sự không được thì gửi một cái bánh kem qua cho nó, bằng không tên nhóc thối này lại thấy bất công trong lòng." "Em đi đón!" Đường Thi xung phong đảm nhận: "Anh không nói thì em cũng quên, tính ra như vậy sinh nhật của em cũng sắp tới rồi."