Không ai có thể ngờ được sự biến động này, cùng với tiếng la hét của Bạc Dạ, bên cạnh có người run rẩy trực tiếp quỳ xuống đất. Một đám vệ sĩ lập tức vây quanh Đường Thi bọn họ để đảm bảo an toàn cá nhân cho. ông chủ, lúc sau Đường Thi như nhìn thấy một mảnh máu trong tâm mắt, cũng nhìn thấy sác mặt trắng bệch của An Mật. Viên đạn bản ra, xuyên thấu máu thịt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đã xảy ra vô số bạo loạn không chuẩn bị trước, Đường Thi cũng nghĩ đến những suy nghĩ của Bạc Dạ, cho răng An Mật chọc giận kẻ bí ẩn nên mới rước lấy họa sát thân, nhưng lại không ngờ rằng, khi ngẩng đầu nhìn lên, người ngã trên mặt đất, không phải là An Mật. Đó là một cô gái thon gầy có gương mặt… tương tự với… với gương mặt của cô. Đường Thi và Bạc Dạ đã bị sốc trước biến cố này, kể cả An Mật cũng vậy. Ngay lập tức bên người lại vang lên một loạt tiếng súng nổ, khiến cho Kỳ Mặc và Lạc. Phàm những người đang bí mật chờ đợi cơ hội để hành động cũng phải xuất hiện, hô to: “Bạc Dạ! Bọn họ có một nhóm người rất mạnh, anh bảo vệ Đường Thị, chúng tôi sẽ đi truy sát! “Giao cho mọi người!” Bạc Dạ hét lên một tiếng, ôm lấy Đường Thi, Đường Thi kêu một tiếng: “Lại có người nhằm vào An Mật!” An Mật không thể nhìn thấy hồng tâm của súng bản tỉa trên khuôn mặt của mình, nhưng những người xung quanh có thể nhìn thấy nó, Bạc Dạ không còn cách nào khác là ra lệnh cho họ bảo vệ An Mật, tấm chắn chống đạn được dựng lên xung quanh An Mật, tim cô ta đập liên hồi. ‘Vinh Nam muốn giết cô ta… Vinh Nam muốn giết cô ta… Không khí nồng nặc mùi máu tanh, không ngừng khiêu khích lý trí của An Mật, cô ta mắt đỏ hoe hét lên: “Vinh Nam muốn tôi chết!” Vinh Nam? Vinh Nam! Một tia sát khí lóe lên trong mắt Bạc Dạ, không ngờ là, người bí ẩn phía sau lại là Vinh Nam? Ngay cả vẻ mặt Đường Thi cũng tái nhợt, Vinh Nam người mà hết lần này tới lần khác tới cửa, lại là… kẻ bí ẩn đãng sau?! Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong tâm trí cô, nếu Vinh Nam thực sự lên kế hoạch cho mọi việc, vậy lúc đó cô còn xem anh ta như một người bạn mà chiêu đãi, giống như đang đi lướt qua tử thần… Đường Thi hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nghe thấy nhiều tiếng súng sắc bén xuyên qua bầu trời, người của Bạc Dạ và người của Vinh Nam bắt đầu lao vào chiến đấu ác liệt, giữa làn mưa súng đạn, người đàn ông cố hết sức bảo vệ cô cho đến khi tiếng súng tan dần, mãi đến khi tiếng súng từ từ đi xa, Kỳ Mặc thở hổn hến, người đầy máu xuất hiện trong tầm nhìn của họ: “Bọn họ đã bỏ chạy rồi!” “Đuổi theo hay không?” Lạc Phàm lạnh lùng hỏi “Không đuổi giặc cùng đường” Bạc Dạ nghiến răng: “Bọn họ nhất định sẽ trở lại, hiện tại đừng đuối theo, chúng ta không hiểu rõ tình hình bên ngoài, có lẽ bọn họ đã gài sẵn bẫy chờ chúng ta” “Được” Kỳ Mặc ném khẩu súng trên vai vê phía sau, sau đó tiến lên nhìn Đường Thi: “Cô không sao chứ?” *Tôi không sao..” Trong mắt Đường Thi vẫn còn có chút hoảng hốt, nhưng người lúc đó Bạc Dạ đã kịp thời nhất bảo vệ Đường Thị, nên cô không bị ảnh hưởng gì, trên người cũng không có trầy da, thay vào đó máu tươi dính trên cô là của người phụ nữ năm dưới đất. Đám vệ sĩ dần dần tản đi, Đường Thi nhìn rõ người đang ngã trên mặt đất rốt cục là ai. Thành thật mà nói, chuyện Thi Đường lao tới là nằm ngoài dự đoán của mọi người, kể cả An Mật. Thi Đường là cầu nối cuối cùng giữa An Mật và thế giới bên ngoài, nên cô ta thường ẩn mình trong bóng tối, không thể để Bạc Dạ biết hay chú ý, nhờ có cô ta bí mật ra vào sơn trang Hồng Mai mang mọi thông tin báo cho An Mật mới có để An Mật tình hình bên ngoài kịp thời,