Đường Thi hơi kinh ngạc trước lời nói của Tô Kỳ, cô chưa từng nghĩ Tô Kỳ có thể trực tiếp nói với cô những chuyện như vậy. Tôi sợ em sẽ bị Bạc Dạ giật lấy một lần nữa. Ánh mắt Đường Thi tối sầm lại: “Thẳng thắn mà nói thì hiện tại tôi cũng không biết mình đối với Bạc Dạ có cảm thấy thế nào." Tô Kỳ cõng Đường Thi trên lưng chậm rãi đi qua khu vườn, Đường Thi cũng chậm rãi nói: "Tôi không thể hận được, tôi nên hận anh ấy. Nhưng mà bây giờ... giữa chúng tôi đã xảy ra quá nhiều chuyện, có nhiều lúc tôi không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Bạc Dạ hiện tại." Bây giờ chỉ cần một câu nói là Thi Đường có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của Bạc Dạ. Cảm nhận được sự phiền muộn của Đường Thi, Tô Kỳ chỉ có thể giúp cô giải tỏa tâm trạng của mình: "Tôi không ép buộc em phải cho tôi một câu trả lời. Đuong Thi, toi chi mong em có thể nhận ra một cái tên mà em thật sự muốn trong lòng, sau đó nắm bắt no mot cách chac chan, không hối tiếc." Đường Thì nghe Tô Kỳ nói lời này, ảnh mất tối sầm lai, sau đó ngẩng đầu nhìn hoa cỏ xung quanh, giống như the gioi hoa lá này có thể lung lay ánh mắt người khác. Đường Thì thì thào nói: “Đời này của tôi có quá nhiều thứ để hối hận lam, nhưng cuối cùng khi quay đầu lại thì cũng chỉ là hư vô mà thôi." Tô Kỳ cảm thấy hơi đau lòng khi nghe Đường Thi nói như vậy, người phụ nữ này đã sống cho đến ngày nay, yêu cũng như ghét cũng không từ tận đáy lòng, Cô đã bị thể giới này ép thành dạng gì rồi? Nếu Bạc Dạ không có cách nào có thể cứu rồi cô ấy thì anh ta có thể thể cứu cô ấy, thì anh ấy... có thể không? Việc đầu tiên Bạc Dạ khỏe lại là đến bệnh viện để thăm Đường Thi, không ngờ khi đi qua khu vườn đến khu nhà nội trú nơi có Đường Thi thì anh lại thấy cảnh tượng đó. Đường Thi được Tô Kỳ công trên lưng, hai người nói chuyện nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi như đang thưởng hoa. Đường Thi vẻ mặt lãnh đạm, ảnh mat trầm xuống, nửa bên mặt yên tĩnh đẹp đẽ.. anh đã lâu lam roi moi thấy Đưong Thi nhe nhàng thanh thoát như thể. Mà tất cả những điều này thì cô không đề kiêng dè mà để cho một người đàn ông khác nhìn thấy. Nói không đổ kỵ là giả. Bạc Dạ đung ở nơi đó, bước chân chậm rãi lúc đó anh thật sự muon tron tránh. Nhìn thấy To Kỳ và Đường Thọ nói chuyện thân mật, không biết bọn họ đang nói cái gì. Bạc Dạ cũng không biết từ khi nào thì quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt như vậy, Tô Kỳ vậy mà lại có thể cong Đường Thị trên lưng mà đi dạo xung quanh vườn hoa. Giống như... một đôi tình nhân. Những người đi ngang qua cũng sẽ quay đầu nhìn họ thêm vài lần, sau đó chuyển sự chú ý sang Bạc Dạ và cuối cùng lắc đầu bỏ đi. Bạc Dạ đứng ở nơi đó quan sát hồi lâu, nhìn sự thân thiết của Đường Thi Thiển và Tô Kỳ, trong mắt anh cái này cũng đủ thân thiết không kẽ hở rồi đúng không? Anh và Đường Thi... ngay cả cái ôm cũng là hy vọng xa hoa, huống chi là cõng cô đi, Bạc Dạ cũng nghĩ tới nhưng mà Đường Thi nhất định sẽ từ chối. Vị trí của Tô Kỳ trong Đường Thi là gì, mà vị trí của riêng anh là gì? Bạc Dạ có chút nghi ngờ bản thân. Sau đó, khi Đường Thi ngồi lại trên xe lăn và Tô Kỳ đấy cô đi về phía trước thì Bạc Dạ vờ như vừa mới đến và tình cờ gặp mặt họ nên cố ý: "Chào buối tối." Lông mi Đường Thi run lên, vừa mới nói đến Bạc Dạ hiện tại vừa nhìn thấy Bạc Dạ, cô luôn cảm thấy nếu người đàn ông này đã nghe từ sớm nên khiến cô có chút ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ trầm mặc: "Chào buổi tối, tại sao anh lại ở đây?" Tuy nhiên, phản ứng thờ ơ của Đường Thơ trong måt Bạc Dạ lại trở thành một loại... phản kháng thầm lặng. Bạc Dạ cổ nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, sau đó nói với Đường Thi: "Thân thể tôi đã khá hơn một chút rồi nên tôi đến thăm em, chân của em..."