Đường Duy nhìn vẻ mặt sợ hãi không thôi của Đường Thi thì vỗ vỗ vai cô: “Mẹ, con đi lấy sữa cho mẹ, mẹ uống vào để lấy lại cảm giác muốn ngủ tiếp." Đường Thi hít sâu một hơi, đè nén mọi cảm xúc, sau đó từ từ nhằm mắt lại. Nhưng khi vừa nhắm mắt lại, thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Bạc Dạ nằm trong vũng máu chảy ròng ròng máu me khiến Đường Thi lập tức mở mắt ra lần nữa, hành động này dọa Đường Duy giật nảy người. "Sao vậy?" Đường Duy vươn tay ôm Đường Thi: "Con ngủ với mẹ nhé, có con ở với mẹ thì mẹ sẽ không sợ nữa.” Cậu bé ra ngoài rót sữa cho Đường Thi, Đường Thi nằm trở lại trên giường không ngừng thở dốc. Cô lờ mờ có một điềm báo không lành về Bạc Dạ. Chẳng lẽ dạo này Bạc Dạ đang làm chuyện gì nguy hiểm? Nhưng tại sao lại có linh cảm này đến với cô... Đường Thi vươn tay ấn ngực cô, như thể như vậy có thể ngăn chặn trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, suy nghĩ của cô trôi đi một chút. Chẳng lẽ... vì những việc nguy hiểm mà Bạc Dạ làm có liên quan đến cô sao? Đêm hôm đó Đường Duy ngủ với Đường Duy, cậu bé thức trắng cả đêm vì sợ Đường Thi lại gặp ác mộng nửa đêm, nên thỉnh thoảng tỉnh dậy để nhìn mẹ của mình. Cậu bé giống như rồng canh kho báu trong truyện cổ tích, sau khi canh giữ cho Đường Thi suốt đêm thì cậu bé ngủ thiếp đi khi trời gần sáng. Nhưng mà, kết cục của việc này là Đường Duy trễ giờ học, thân thể của cậu bé vẫn là của một đứa trẻ, không chịu việc thức trắng cả đêm cho nên gần sáng mới trực tiếp ngủ thiếp đi. Đường Thi thở dài, nghĩ rằng gần đây cậu bé quá mệt mỏi nên đã thay cậu bé xin nghỉ phép. Sau đó, khi Đường Duy đứng dậy và nhìn cảnh hoàng hôn phía chân trời, cậu bé vô cùng kinh ngạc. “Bây giờ là mấy giờ?" "Bốn giờ chiều rồi!” Đường Thi quay đầu nhìn về phía Đường Duy, trên máy tính cô đã hoàn thành cấu trúc nhà cửa, có vẻ như lịch trình bận rộn gần đây của cô dần dần có kết quả, Đường Thi nói: "Mẹ đã xin nghỉ phép cho con rôi, con có thể nghỉ ngơi thêm." “Không được." Đường Duy dụi dụi mắt: “Mấy ngày nay trường học của chúng con cùng trường tiểu học có hợp tác, muốn đưa học sinh tiểu học đến trường chúng con để hoạt động xã hội thực tiễn, con cũng muốn tham gia "Thật ra thì ở tuổi của con cũng nên được coi là học sinh tiểu học." Đường Thi cười đùa với con trai: "Con làm sao có thể dẫn dắt người khác? Còn không sợ người khác nghi ngờ sao?" Dù sao thì nhìn bề ngoài của Đường Duy thì một chút cũng không có độ tin cậy. Đường Duy bĩu môi tức giận: “Nhưng mà con đúng là học sinh cấp ba thật! Chuyện này là không thể nghi ngờ!" "Được rồi." Đường Thi đem một đĩa táo đã cắt cho Đường Duy, sau đó ngồi xuống trước mặt Đường Duy “Thật ra, trường học đã gọi điện cho mẹ, họ đã trao đổi với mẹ về những người cùng tham gia hoạt động xã hội thực tiễn với con, chỉ vì sợ con và đối phương xảy ra mâu thuẫn, dù gì thì các con cũng trạc tuổi nhau. Sau đó họ nói thêm một chút, sau đó mẹ đã nhận lời rồi." Nghe đến những lời Đường Thi, Đường Duy mơ hồ có cảm giác khó chịu, trong tiềm thức cậu bé buột miệng hỏi: “Không phải là... Bạc Nhan chứ?” Đường Thi hơi kinh ngạc: “Làm sao con có thể đoán chính xác như vậy?" Đường Duy lập tức kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, hiển nhiên không vui mà khịt mũi: "Sao cứ bám dai như đia thế chứ, mẹ, con không muốn ở cùng một tổ với Bạc Nhan, thật đúng là đáng ghét mà." "Thực ra cũng được đó, nếu con thật sự không thích thì mẹ sẽ giúp con đổi." Đường Thi làm bộ lơ đãng nói: “Chính là cô bé Bạc Nhan này có hơi hướng nội tâm quá, không biết để học sinh trường cấp ba dẫn đi có bị bắt nạt hay không." Đường Thi liếc mắt nhìn Đường Duy, quả nhiên, Đường Duy lông mày nhảy dựng lên, tuy rằng vẻ mặt vẫn không thoải mái, nhưng ánh mắt lại rõ ràng né tránh: “Nó... còn cần phải suy nghĩ sao? Sinh ra đã có một khuôn mặt để chuyên cho người ta bắt nạt... bị bắt nạt không phải là đáng đời hay sao?" "Ồ” Đường Thi thẳng thắn dứt khoát nói: “Nếu con đã không thích cô bé lắm vậy thì cứ đổi người đi. Mẹ vốn nghĩ sẽ để con và cô bé quen biết và thân thiết hơn một chút." Nói xong Đường Thi liền đi gọi giáo viên chủ nhiệm lớp, ngay ở trước mặt Đường Duy mà đổi người, giáo viên chủ nhiệm lớp đáp lại một tiếng, lúc sau Đường Thi cúp điện thoại, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Đường Duy, dường như có điều gì đó đang do dự. Đường Thi liếc mắt một cái: "Không có cơ hội hối hận đâu.." Đường Duy tức giận đến mức nhảy khỏi giường chạy ra ngoài: "Ai hối hận! Con ước gì cái kẻ phiền phức tránh xa con ra một chút!" Đường Thi ở trong phòng cười lắc đầu một cái, quay người lại tiếp tục làm bản vẽ. Tối hôm đó Lâm Từ gọi điện thoại nói cậu ta có thêm một ít yêu cầu, thêm một ít đồ trang trí phòng, Đường Thi và Lâm Từ có quan hệ tốt nên tiện thể hỏi một câu: “Tại sao lại đột nhiên thay đổi ý định vậy?” Ban đầu không phải Da thích thiết kế trang trí màu đen trắng sao bây giờ lại muốn màu xanh nhạt và hồng nhạt? Lâm Từ mặt không chút thay đổi nói: "Cậu Dạ gần đây nói muốn trẻ tuổi, thiếu nữ" "..." Đường Thi cầm điện thoại tưởng tượng Bạc Nhan mặc váy ngắn thắt bím hai bên, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay nói ra tiếng lòng của một cô gái. Đột nhiên, khắp người không khỏi ớn lạnh. Tuy nhiên, Bạc Dạ cũng là khách hàng trả tiền nhiều nhất hiện nay, nên tự nhiên có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu gì. Đường Thi đáp lại mấy câu sau đó cúp điện thoại, sau đó cô bắt đầu sửa đổi định nghĩa ban đầu. Đêm tối lại đến, dường như vẫn không khác thường lệ. Bên kia, Lâm Từ cúp điện thoại xong thì Bạc Dạ hỏi: "Cô ấy có nói gì nữa không?" ভাত "Cô ấy chỉ nói tại sao đột nhiên đổi ý sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa." Lâm Từ thành thật nhắc lại lời Đường Thi. Bạc Dạ sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Cô gái nhỏ hơn là thích màu này mới đúng? Tại sao Đường Thi lại không cảm nhận được?" Cô Đường trông không giống người thích màu mè như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi... Lâm Từ thầm than trong lòng, có lẽ người ta cũng theo phong cách tối giản. Bạc Dạ gõ bàn, sau đó nhìn lướt qua lịch trên bàn: "Thời gian hẹn với Phó Mộ Chung đã đến, đi thôi." "Cậu Dạ, đúng rồi, chuyện liên quan đến ba mẹ cô Đường đã có tiến triển." Lâm Từ ghé sát vào Bạc Dạ và nói gì đó vào tai anh, sắc mặt Bạc Dạ thay đổi: “Anh chắc chứ?" "Vâng." Lâm Từ trầm giọng nói: "Vì lẽ đó nên tôi không nói thẳng với cô Đường, tôi sợ cô ấy sẽ bị kích thích." Bạc Nhan cầm lên chiếc áo vest sau lưng, khuôn mặt ngả ngớn có chút ngưng trọng, khi đi ra ngoài cửa thì vẻ mặt lạnh lùng đã từng có dường như đã trở lại, anh trực tiếp sải bước ra ngoài, khi đi ngang qua văn phòng cổ đông thì một nhóm các cổ đông cảm thấy lạnh cả người. "Tính tình của Bạc Dạ dường như càng ngày càng giống trước kia, anh ta... có phải đã nhớ ra cái gì không?" "Một số chính sách gần đây của anh ta rõ ràng là nhằm làm suy yếu các quyền của chúng ta.." "Suyt, cứ án binh bất động đi!" Cổ động Đỗ tàn bạo nói: “Sớm muộn gì tôi cũng kéo tên nhóc không biết trời cao đất rộng này khỏi vị trí tổng giám đốc!"