Ngày hôm sau, mới chín giờ sáng, Đường Thi đã đến quán cà phê đúng hẹn. Khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi, cô liền nhìn anh mà cười. Phó Mộ Chung cũng cười đáp lại, thành thật mà nói, khi Đường thi gọi điện thoại tới, anh cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ tìm đến mình. Lúc Đường Thi hỏi liệu anh có thể giúp đỡ cô không, Phó Mộ Chung lúc đó thấy có chút mềm lòng, vì thế anh liền đồng ý. Bởi vì một câu nói của Đường Thi, "Cậu ba Chung, anh đưa tôi đi" đã khắc sâu vào trong lòng anh. Phó Mộ Chung liền vui vẻ đồng ý, nên bây giờ mới ngồi ở chỗ này, chờ Đường Thi đến. Cô đi đến, rũ mắt xuống: "Thật xin lỗi, để anh đợi lâu rồi." "Cô ngồi xuống đi rồi nói tiếp." Phó Mộ Chung đan hai tay vào nhau, ngồi thẳng lên, cẩn thận nói với người phục vụ rằng cà phê không cần quá nóng, sau đó tiếp tục nhìn về phía Đường Thi: "Gần đây cô gặp vấn đề gì sao?" "Thật sự khi tim đến anh tôi rất xấu hổ, nhưng vẫn phải hỏi anh." Hai tay Đường Thi xoắn xuýt hồi lầu, rõ ràng là rất lo lắng: "Bạc Dạ đang bao vây công ty tôi, cho nên thật sự là không có biện pháp khác, mà tôi cũng không muốn đi ăn nói khép nép cầu xin ai. Phó Mộ Chung, nếu hôm nay anh có thể trợ giúp tôi, về sau tôi sẽ trả ơn anh gấp bội, nếu không được thì tôi cũng không trách anh, tôi sẽ tìm một con đường khác." Đường Thi đúng là một người phụ nữ kiêu ngạo. Phó Mộ Chung nheo mắt lại: "Tôi có thể giúp cô, nhưng... Dawn, tôi là một thương nhân." Câu nói có ý nghĩa sâu xa hơn chính là, Đường Thi, cô có cái gì đáng giá để cho tôi giúp không? Sắc mặt Đường Thi trắng bệch, cô siết chặt ngón tay, Phó Mộ Chung bật cười khi nhìn thấy bộ dáng của cô như là đang đối mặt với kẻ thù, anh nói: “Được rồi, tôi trêu cô thôi. Coi như cô nợ tôi một ân tình đi, tôi về sẽ xem một bản hợp đồng, có lẽ có thể giúp cô được." Ánh mắt Đường Thi sáng lên: "Anh nói thật không?" "Cô nói xem?" Đằng sau khuôn mặt tuấn tú và thâm trầm của người đàn ông có ý tứ sâu xa mà cô không hiểu được, nhưng mà cô không có nghĩ nhiều, chỉ nhìn Phó Mộ Chung với đôi mắt đỏ hoe, sau đó nhẹ giọng nói: "Phó Mộ Chưng, thật sự cảm ơn anh..." "Cô không cần gọi tôi một cách xa lạ như vậy." Phó Mộ Chung nhìn cô đầy hứng thú: "Nếu hai chúng ta đã gặp mặt nhiều như vậy, hay coi như là bạn bè đi, cô thấy thế nào, Đường Thi?" Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ và tên của cô. Đường Thi cười cười, lấy hóa đơn đặt lên bàn: "Vậy lần này để tôi mời anh uống cà phê." "Cung kính không bằng tuân mệnh." Người đàn ông không từ chối, cười nhìn cô đi trả tiền, vị trí bọn họ ngồi vừa lúc ngồi bên cạnh cửa bằng thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào, vừa ấm áp vừa thoải mái. Tô Kỳ huýt sáo đưa em gái đi dạo phố về, vừa lúc nhìn qua cửa thấy Phó Mộ Chung ngồi bên trong. Tô Phi Phi nói: “Anh, anh nhìn kìa, là anh Mộ Chung!" Nghe vậy Tô Kỳ khinh bỉ nhìn em gái: “Gì, anh ta đẹp trai hơn anh được sao?" Tô Phi Phi nói: "Anh đừng tự cao quả, trong phạm vi của em không có người xấu đâu." Tô Kỳ đang định ra vẻ muốn đánh em gái mình, rốt cuộc tay vừa giơ lên đã thấy Đường Thi quay lại, ngồi xuống đối diện Phó Mộ Chung. Tô Kỳ xì mũi nhìn chằm chằm qua tấm thủy tinh, rồi lại hỏi em gái mình: "Đây là chuyện gì vậy?" Tô Phi Phi cũng không hiểu, lẩm bẩm nói: "Có lẽ hai người kia đang hẹn hò chăng?" "Hẹn hò cái em gái em." Tô Kỳ nhét túi đồ vào tay Tô Phi Phi: "Em tự cầm lấy đi!" "Anh làm gì vậy!" Tô Phi Phi chọc tấm thủy tinh, kéo anh trai đến bãi đỗ xe, "Không phải chỉ là người phụ nữ anh thích đối xử tốt với người khác sao! Nếu không về sau anh mời người ta uống cà phê thì cũng vậy thôi chứ gì!" Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt huýt sáo một tiếng: "Em nói có lý!"