Đường Thi là một người phụ nữ, nhưng lại có một sự lập luận tất cả những đạo lý, đạo nghĩa cùng cốt khí của mình đầy tinh tế và sắc sảo. Cô giống như một nữ tướng quân, khi Bạc Dạ gặp chuyện không may, thay thế anh cầm giáo lên ngựa, không hề nhường nhịn cầm giáo đâm tới. Bây giờ vào lúc Bạc Dạ vinh quang trở về, cô cũng chẳng hề tráo trở, lập thủ tục, khí phách này còn mạnh mẽ dứt khoát hơn cả đám đàn ông. Nếu đổi lại là đám bọn ông bọn họ, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng chẳng thể giống như Đường Thi quyết tử đến cùng như thể. Trông thấy Đường Thi bàn giao lại các báo cáo, trong lòng ai cũng cảm thấy nghèn nghẹn, không biết ấy là đau lòng... hay là, không biết nên làm sao. Bạc Dạ nhìn thấy báo cáo nằm trên bàn, bỗng dưng cảm thấy sâu trong trái tim có một cảm giác đau đớn, cảm giác này cực kỳ quen thuộc. Những khi anh vì Đường Thi kích động cảm xúc của mình, đều sẽ có thứ cảm giác này. Anh của quá khứ có thể đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cô, bây giờ vậy mà lại chẳng thể nói một câu giữ cô lại cho đặng. Hàn Thâm đứng một bên thấp giọng hỏi một câu: “Xong hết rồi chứ?” Thâm âm rất nhẹ, nhưng lại giống như búa tạ nện vào ngực mọi người. Xong hết rồi chứ? Đều xong cả rồi. Đường Thi quay đầu nhìn Hàn Thâm, cười cười: “Xong hết rồi, đi thôi. Cảm ơn anh theo tôi đến công ty làm thủ tục từ chức nhé." Hàn Thâm đáp lời. Bấy giờ tiến đến mở cửa ra giúp Đường Thi, khoảnh khắc Đường Thi thẳng lưng rời đi văn phòng của Tổng giám đốc ấy, Bạc Lương nhìn chăm chăm vào hình bóng của cô, bỗng nhớ đến nửa năm trước vào lúc người phụ nữ này tiến vào Bạc Thị, chỉ dựa vào chính sức mình đảm đương tất cả mọi trách nhiệm, bộ dạng cực kỳ kiêu kỳ mà đi vào trong căn phòng Tổng Giám đốc này. Khi đó, cô gái này, tấm lưng cô cũng đĩnh đạc, quyết đoán như thế. Đến khi Đường Thi đi khuất bóng, trong lòng Bạc Dạ vẫn còn hoảng hốt. “Cô ấy đi rồi." Giang Lăng nhắc nhở Bạc Dạ: “Và cậu... cũng đã Khi Bạc Dạ ngồi vào vị trí của Đường Thi trước trở lại." đây, một cảm giác quen thuộc bỗng ùa về thân thể. Đây quả thật là vị trí mà anh luôn ngồi khi trước. "Lúc Đường Thi ở đây, quả thực cô ấy đã xử lý Bạc Thị rất tốt.” Diệp Kinh Đường đứng ở bên cạnh lên tiếng: "Chí ít cũng đã mở rộng rất nhiều nghiệp vụ của anh. Không thể không nói cô ấy chỉ làm một nhà thiết kế thì có hơi lãng phí tài năng rồi.” "Bạc Dạ này, anh trở lại có ổn không đấy?" Giang Lăng chau mày, một bên là công ty đa quốc gia, một bên lại phải một lần nữa quản lý Bạc Thị, anh ta lo cơ thể của Bạc Dạ chịu không nổi gánh nặng lớn như vậy. Bạc Dạ chỉ cười, ánh mắt đau đớn: “Sao lại không ổn? Cô ấy, một người phụ nữ.... chẳng phải tự mình gánh vác lâu như vậy rồi hay sao.” Tất cả mọi người đều giật mình, bấy giờ bất giác nhớ đến Đường Thi đã rời khỏi đây, tức khắc ai nấy đều trầm mặc, biểu cảm cũng khác nhau. Ấy nhưng thật ra Đường Thi sau khi ra khỏi tập đoàn Bạc Thị, duỗi thắt lưng một cái, thân thể mi nhon mềm mại giãn qua giãn lại, cô nhìn Hàn Thâm, cười bảo: "Cảm ơn anh theo giúp tôi nhé." "Khách sáo gì chứ.” Hàn Thâm cũng cười: "Cô từ chức rồi nhỉ? Bằng không cô về đầu quân cho nhà họ Hàn chúng tôi đi." “Thôi thôi, ha ha.” Đường Thi phẩy phẩy tay: "Người khác kiểu gì cũng buôn dưa lê sau lưng cho coi." Hàn Thâm cũng không ép buộc, anh ta đảo vô-lăng: "Vậy thì, hôm nay cái gì cũng làm xong hết rồi, hay là suy nghĩ từ chức xong đi đâu thư giãn một chút đi?” Đường Thi thoáng liếc nhìn người đàn ông tuấn tú này: “Cậu cả của nhà họ Hàn nhàn rỗi vậy à?" Ngón tay thon dài của Hàn Thâm đặt trên vô-lăng: “Cũng tàm tạm thôi, nếu cô nghĩ ra được gì, bây giờ tôi có thể cùng cô đi shopping một chút đấy. Đường Thi cười cười: "Thế chúng ta mau đi thôi, phụ tôi mua vài món đồ đi." Cuộc sống mà, nên thay đổi bản thân, tiếp tục tiến về phía trước thôi.