Đường Thi cười ra hiệu cho Khương Thích thả lỏng chính mình: "Không sao cả, bây giờ mọi chuyện đều đã thật sự kết thúc rồi. Yên tâm đi!" Ngày mai, cô sẽ trở lại nhà họ Bạc và bắt đầu làm các thủ tục từ chức. Trong nửa năm nhậm chức ở Bạc Thị, cô có thể giữ vững một cách ổn định đến bây giờ, có thể xem như là xứng đáng. Khương Thích thở dài, cô ấy biết Đường Thi rất cứng đầu, một khi đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ không chịu nghe bất kỳ lời khuyên của người khác, ngày này qua ngày khác nhìn cô lãng phí thời gian và thì giờ của cô, Khương Thích cảm thấy không hề đáng chút nào. “Được thôi, nếu cậu đã nói muốn hoàn toàn buông tay, vậy thì chúng ta cũng dứt khoát không muốn thêm vướng bận gì với anh ấy nữa." Khương Thích liếc nhìn Hàn Nhượng: "Chẳng lẽ Đường Thi nhà chúng ta là người theo đuổi sao? Hàn Nhượng, anh trai của anh dạo gần đây rảnh rỗi lắm đúng không, bảo anh ấy hẹn hò với Đường Thi nhà chúng ta đi!" Đường Thi sững sờ, trong đầu cô nghĩ không biết anh trai của Hàn Nhượng là ai. À, cô nhớ ra rồi, chính là người đàn ông tên Hàn Thâm đó, lần trước lúc người nhà Hàn Nhượng đến thăm Khương Thích, cô cũng thuận tiện làm quen một chút. Hàn Nhượng dở khóc dở cười trước thái độ nói chuyện ngang ngược của Khương Thích: "Em vội vàng đuổi Đường Thi đi như vậy sao." “Ừ, thì sao chứ!" Khương Thích nâng cao giọng: "Em chỉ muốn Đường Thi nhà chúng ta tìm được bạn trai mới càng sớm càng tốt mà thôi. Bạc Dạ trở về thì đã làm sao chứ? Đường Thi vẫn còn người người ngu ngốc chờ đợi anh ấy sao? Đường Thi không nợ anh ấy bất cứ điều gì cả, chúng ta không có gì phải cắn rứt lương tâm cả! " Hàn Nhượng ôm bạn gái của mình vào lòng: "Ừ, không phải cắn rứt lương tâm làm gì. Anh trai tôi gần đây đang rảnh rỗi lắm, Đường Thi, có lẽ cô nên thử làm bạn với anh trai tôi." Đường Thi sửng sốt: "Mọi người đang nói thật sao?" “Đương nhiên là vậy.” Khương Thích nắm lấy vai Đường Thi, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Cậu nói xem, một cô gái xinh đẹp, dáng chuẩn, da lại trắng như vậy, tại sao cứ phải bám lấy Bạc Dạ chứ? Bây giờ Bạc Dạ đã trở về, anh ấy chưa thực sự chết, vì vậy cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với anh ấy nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải bắt đầu tìm kiếm một người bạn trai mới và tranh thủ kết hôn ngay trong năm nay!" Kết hôn... trong năm nay sao? Phương pháp này đúng là lợi hại, Đường Thi bật cười: "Tớ còn phải mang theo Duy Duy nữa sao? Người ta sẽ không vui vẻ mà cưới tớ đâu." Hàn Nhượng ngồi một bên vung tay lên: "Đây đây đây! Anh trai tôi rất vui! Nhà chúng tôi đều rất yêu con gái, cô nhìn thái độ của mẹ tôi đối với Khương Thích là hiểu." Người nhà Hàn Nhượng đều rất tốt bụng, biết con gái nhà người ta gả vào nhà họ Hàn cũng không dễ dàng gì, ai cũng là công chúa nhỏ của ba mẹ, con gái lấy chồng cũng là bảo bối, không thể để đến nhà người khác chịu uất ức được. Vì vậy, mẹ của Hàn Nhượng luôn quan tâm đến Khương Thích và cố gắng khiến cô ấy có cảm giác như đang ở nhà. Đây mới là một gia đình thực sự, Đường Thi mỉm cười: "Khương Thích, cậu và Hàn Nhượng ở bên nhau là một điều rất tốt. Mình thì không cần đâu, mình thực sự không quan tâm sau này mình sẽ độc thân hay tái hôn, mục tiêu duy nhất của mình chính là nuôi dưỡng Đường Duy cho thật tốt." "Làm sao có thể như vậy được?” Khương Thích cau mày, rõ ràng là cô ấy không đồng ý, Đường Thi làm sao có thể từ bỏ hy vọng hạnh phúc trong tương lai chỉ vì bị Bạc Dạ làm tổn thương chứ? "Gen cậu tốt như vậy thì nên sinh thêm vài đứa nữa chứ, nếu không thì trên đời này sẽ thiếu đi nhiều tiểu mỹ nhân đấy. Nghe lời mình đi, cậu tìm một người bạn trai rồi sinh ra một đứa con gái giống cậu có phải tốt không." Đường Thi che miệng: "Cậu thật giống bà mai." "Hừm, đừng chọc giận tớ. Tớ sẽ đi nói cho mọi người biết, ngày mai tớ sẽ gọi anh Hàn Thâm đến đây. Hai người mau chóng báo tin tốt cho tớ, sau đó nở mày nở mặt gả đi trước mặt của Bạc Dạ, khiến cho anh ấy hối hận đến chết!"