Anh không nhớ rõ, cô cũng không quên hoàn toàn. Bạc Dạ thấy Đường Thi hết lần này đến lần khác bị người ta chiếm tiện nghi, cả người giận dữ đến mức sắp nổ tung, người phụ nữ này là của anh, đã từ lúc nào người khác dám động tay động chân vào cô ấy? “Mày dám đánh tao, rốt cuộc mày là thằng nào?” “Tao là ông nội mày đấy!” Bạc Dạ không nhịn nổi nữa, đạp một phát vào người tên kia khiến hẳn ta hộc máu mồm, Đường Thi hét lên: “Đừng đánh nữa!” Bạc Dạ ngoái đầu lại nhìn, sau đó kéo Đường Thi sang một bên, từ khi mất trí nhớ đến nay anh vẫn luôn coi cô như tri kỉ mà chăm sóc, giống như là một anh trai vô cùng có sức hút trong nhà vậy, mặc dù sau khi mất trí nhớ Bạc Dạ lại vô cùng thích cục cưng Đường Thị, thích kiểm soát cô trong tầm tay mình. Thế nhưng đây là lần đầu tiên Bạc Dạ nổi giận với Đường Thị, anh hét: “Có việc gì thì không thể cùng nhau nói chuyện sao! Cớ sao phải chạy trốn! Sao phải bỏ đi hả! Muốn bắt chuyện thì cũng không nói một tiếng! Tôi mất trí nhớ là thật, không phải đùa, chuyện này cũng không phải là cố tình lừa em! Nếu như trước đây tôi làm chuyện gì có lỗi với em thì em cứ nói thẳng ra là là tốt rồi! Dù sao hiện giờ ông đây cũng thích em như thế, em có trả thù tôi thế nào tôi cũng chịu, trò chơi hàng hạ một người đến mức phải ấm ức như vậy tôi cũng nhịn, em chơi cũng giỏi lắm nhỉ? Em đâu hiểu rằng tôi đau khổ cỡ nào chứ” Đường Thi bị Bạc Dạ la hét trách mắng một hồi, nước mắt cô tuôn ra lã chã, hung hăng đẩy Bạc Dạ sang một bên: “Anh có tư cách gì mà gào lên với tôi chứ? Trước đây người gây tốn thương cho tôi là anh, sau đó người không nghe lời khuyên nhảy xuống cũng chính là anh, hại tôi giống như một con chó lạc chủ lúc nào cũng mong ngóng anh trở về! Đã vậy lúc anh trở về rồi, anh còn quên hết tất cả mọi thứ, sao anh độc ác như vậy, anh coi tôi là cái gì chứ?” Đường Thi là một người phụ nữ kiêu ngạo kiên cường là vậy, thế mà giờ đây cô đang khóc đứt ruột đứt gan, trong lòng cô phải đau đớn biết nhường nào chứ? Nói đến đây thì Bạc Dạ không nhịn được nữa, tiến đến ôm chặt Đường Thí vào lòng, bởi vì trong lòng đang phẫn nộ nên tay anh run rẩy kịch liệt, ôm chặt Đường Thi đang khóc nấc trong lồng ngực mình, anh cũng sợ cô chạy mất. Mắt anh đỏ hoe, không ngừng lấm bẩm: “Tôi biết rồi… tôi biết r Đường Thi vẫn còn đang khóc nức nở: “Anh thì biết cái gì, anh chẳng hề biết một cái gì cải” Bạc Dạ hít thở thật sâu để cho mình tỉnh táo lại: “Ban đầu lúc tôi nhìn thấy em ở Úc lần đầu tiên, anh chỉ đoán rãng chắc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó có phải không… Tôi không ngờ rằng trước đây tôi lại độc ác như vậy, Đường Thị, tôi mất trí nhớ rồi, tôi thật lòng xin lỗi em vì những tổn thương đã gây ra cho em. Giang Lăng không nói cho tôi biết điều đó, anh ta chỉ nói rằng trên đời này ắt có nhân quả, vả lại anh ta cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện này, tôi không ngờ em lại trải qua cuộc sống khó khăn như vậy..” Trên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông đó nhuốm đầy hối hận, ai ai cũng chưa từng nghĩ rằng người đàn ông danh tiếng lẫy lừng như Bạc Dạ lại không màng liêm sỉ khóc lóc thảm thiết với người ấy, mà người phụ nữ này từng là người phụ nữ mà anh ta khinh thường nhất, vợ cũ của anh ta. Đường Thi ngẩng lên khỏi lồng ngực của Bạc Dạ, lắc đầu: “Vậy thì cũng như lời của Giang Lăng nói, quá khứ đối với anh đã không còn chút ý nghĩa gì nữa rồi” Giữa bọn họ, một người không nhớ rõ nữa, còn một người vẫn chưa hoàn toàn hết. ngôn tình sủng Nghiệt duyên này không ngừng luân hồi, chỉ có khi nào buông bỏ tất cả quá khứ, bắt đầu lại cuộc sống mới thì mới cắt đứt nghiệt duyên này triệt để. Đường Thi mệt mỏi rồi, từ trước đến giờ cô đã thay Bạc Dạ chống đỡ tất cả, điều này đã bóc lột cô không còn gì cả, bóc lột đến cùng cực, đến nỗi không còn sức lực nào nữa. “Anh đã trở về thì tốt rồi” Đường Thi giấy dụa thoát khỏi lồng ngực Bạc Dạ, Bạc Dạ nhìn cô ấy rời khỏi vòng tay mình có hơi hoảng loạn, giống như một điều gì đó hết mực yêu thương vốn dĩ thuộc về mình, cuối cũng không thể giữ lấy, một giây sau nó sẽ rơi xuống vỡ thành trăm ngàn mảnh mà mình không kịp đề phòng. Vì sao chỉ là nhìn cô ấy rời khỏi vòng tay mình, mà lại khó khăn đến vậy?