Đường Duy đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng rất muốn khóc, lại còn mạnh mẽ gượng cười nhìn mẹ đi ra. Cậu tiến lên, nâng tay nhỏ ôm Đường Thi, giống như Bạc Dạ năm đó dang hai tay đứng ở trước người Đường Thi thay cô đỡ tất cả viên đạn bắn tới. Bạc Dạ buông ra cái gì, Đường Duy lại cầm lên. Trong bóng tối, mọi thứ đều là luân hồi. Lúc này Đường Thi mới phát hiện, thì ra năm tháng tĩnh lặng, lại chậm rãi nói cho biết một sự thật cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng chú ý tới, người cô muốn bảo vệ luôn bảo vệ cô. "Không sao cả, mẹ, cho dù không có Bạc Dạ..." Đường Duy hơi dừng lại: “Con vẫn là niềm an ủi cuối cùng của mẹ." Đó là món quà duy nhất Bạc Dạ để lại thế giới này cho cô, chính là cậu bé tên Đường Duy này. Ngày hôm sau, bọn họ đều lựa chọn dậy từ sớm, bởi vì cả hai đặt vé máy bay vào buổi chiều cho nên thừa dịp còn nhiều thời gian mới cần đến sân bay, bèn cố ý dậy sớm, nói là muốn đến Canberra đi dạo một vòng cùng Đường Duy. R7CKY gửi cho Đường Duy một tin nhắn. "Có người tấn công tường lửa trong nước của chúng ta, tuy nhiên đã bị thầy chặn rồi." Đường Duy vừa bước đi trên đường dành cho người đi bộ, vừa nhắn lại:"Qủa nhiên thầy của em là giỏi nhất!” R7CKY ở bên kia gõ tàn thuốc, đặc biệt đắc ý: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem thầy của em là ai, hacker giỏi nhất thế giới đấy! Thế giới này sẽ không có ai giỏi hơn thầy đâu, đậu má." Sau khi gửi tin nhắn này đi, anh ta không tiếp tục nhắn tin cho Đường Duy nữa, Đường Duy nhúi mày, vốn còn muốn mua ít quà kỷ niệm nhưng bỗng nhiên lại không có tâm trạng nữa, chẳng lẽ tường lửa trong nước lại có người tấn công? Cậu muốn gọi điện qua nhưng lại sợ ảnh hưởng đến R7CKY, đành phải kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên mười phút sau, R7CKY lại nhắn một tin nhắn đến đây. "Mẹ nó, làm thầy sợ muốn chết, vừa nãy thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là có người được tường lửa của thầy rồi!" Đường Duy không khỏi ngạc nhiên: “Đây không phải là chương trình thầy mới viết sao?" "Chính là nó, thầy nào biết trên giới này còn có người có thể phá được chương trình thầy mới viết đâu. Làm hại thầy đến phút cuối cùng lại phải viết một chương trình mới chồng lên, nếu không bí mật công ty và tài liệu của mọi người thiếu chút nữa là bị người ta trộm hết rồi!” Đáng sợ như vậy sao? Đường Duy hơi mở lớn mắt, thầy R7CKY của cậu tuyệt đối là hacker có kỹ thuật tuyệt vời nhất, cái này khẳng định không phải thổi phồng. Dù thế nào thầy cũng là hacker đứng thứ nhất trong danh sách ám sát toàn cầu, như vậy thì chương trình do thầy viết nhất định rất phức tạp, người bình thường tuyệt đối không giải được. Giống như lời thầy nói, lúc trước từng có người đến phá tường lửa của bọn họ nhưng lại nhanh chóng bị thầy chặn lại. Vậy thì vì sao... Người lần này lại có thể khiến sư phụ của mình như gặp phải đại địch thế này? Đường Duy cau mày, lập tức hỏi lại: “Thầy, thầy biết bao nhiêu người trên thế giới này giỏi hơn thầy?" Giỏi hơn mình? R7CKY vừa định nói không có chuyện đấy, không tồn tại, không có ai có thể giỏi hơn mình, nhưng giây tiếp theo anh ta lại nghĩ tới một cái tên. Nightmare. Cái người đàn ông gọi là giấc mộng hắc ám kia. Vì thế R7CKY nhanh chóng gửi tên này qua: “Trước kia thầy từng thua người đàn ông này một lần, tuy nhiên đã nhanh chóng thắng lại, cho nên luận thực lực của chúng ta có lẽ là ngang nhau... Em nói như vậy làm thấy nghĩ tới người này." Vậy thì rõ ràng khả năng lớn chính là người này vừa ra tay! Đường Duy nhìn thoáng qua cái tên này, đột nhiên cảm thấy cái tên này thật quen mắt... Tên này... Theo sau là một âm thanh xôn xao vang lên trong đầu óc cậu, là hình xăm sau lưng Đường Thi... Phải... Là ba Bạc Dạ của cậu!