Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái nhỏ hơi không chịu đựng nổi nữa rồi, cô ưỡn ngực bô, làm kích thước vòng một đột nhiên nhảy dựng lên, điều này khiến bất kỳ một người đàn ông nào thấy cũng sẽ máu nóng sôi trào, nhưng Bạc Dạ lại làm như không nhìn thấy, ánh mắt anh không hề thay đổi, trực tiếp mặc kệ hành động cô cố ý quyến rũ anh. Người phụ nữ quyến rũ này bị đuổi ra ngoài không tiếp, cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông này lại khó chơi như vậy, nụ cười trên mặt cũng không trụ nổi nữa: "Anh này, anh...” Bạc Dạ không nhịn được nhíu mày, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Bạc Dạ năm đó: “Biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Thưa cô, xin cô đừng tự rước lấy nhục vào thân." Cô gái ngoại quốc chưa bao giờ nghĩ rằng mình nhiệt tình như lửa đi quyến rũ, mà lại nhận một gáo nước lạnh tàn nhẫn như vậy, cô vội bụm mặt chạy đi, Bạch Việt vừa ăn đồ ngọt vừa xem kịch vui ở bên cạnh sửng sốt sững sờ, sau đó anh ta phục hồi tinh thần lại huýt sáo: “Ui chà, anh lại làm một cô gái khóc.” "Đừng so sánh cô ấy với Đường Thi.” Trong mắt Bạc Dạ tràn đầy sự chán ghét: “Đổi thành Đường Thi thì cô ấy chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.” Bạch Việt lớn cười hai tiếng: "Làm sao anh biết?” Bạc Dạ nhất sững sờ. Chính anh cũng phải hỏi mình, làm sao anh biết? Làm sao anh biết Đường Thi chắc chắn sẽ không như vậy? Anh... nắm chắc ở đâu? Tại sao anh lại có trực giác như thế? Giang Lăng nghe vậy thì nở nụ cười, tiếng cười truyền ra qua điện thoại: “Ái dà, thái độ này, khí phách như thế à?" Lúc này Bạc Dạ mới nhớ ra vừa rồi mình không gọi video, chắc là lúc nãy anh đã bị Giang Lăng thấy hết rồi, anh giơ điện thoại lên có mặt Bạch Việt lên, sau đó nói với Giang Lăng: "Nhìn xem, nhân tình già của anh.” "Đờ mờ." Giang Lăng suýt chút nữa bị sặc nước miếng, khi nhìn thấy người đàn ông tóc trắng còn nữ tính hơn cả phụ nữ trong màn hình, anh ta bị giật mình: "Nhân tình già cái gì! Nói cứ như thế tôi và anh ta có quan hệ gì đó không thể cho người biết thế!" Bạc Dạ nhếch môi nở nụ cười: “Chẳng lẽ không đúng à? Quan hệ của hai người mấy người còn chưa đủ không thể để cho ai biết sao?” "Anh ở Úc nửa năm học toàn thứ bã đậu gì vậy!" Giang Lăng rống giận vào điện thoại di động: “Ai muốn xem con quái vật lông trắng này, cắt cắt!” “Anh dám nói tôi là quái vật lông trắng cơ à?" Bạch Việt vừa nghe, thì ngậm kem ốc quế đi lại gần: “Tôi cho anh biết, chờ khi thời hạn lệnh truy nã của tôi đã hết, tôi sẽ là người đầu tiên về Viện Nam chơi anh!” Giang Lăng vỗ vô giường: "Tới đi, có bản lĩnh thì tới đi, chỉ sợ anh không dám đến thôi." Diễn biến này phát triển tiếp thì chắc là sẽ thành một cuộc đấu võ mồm ngây thơ và vô nghĩa, nên Bạc Dạ quả quyết lựa chọn ngắt cuộc gọi video, sau đó anh cất điện thoại di động đi. Bạch Việt nhìn anh vài lần: “Anh ngăn cản tôi và nhân tình già của tôi giao lưu tình cảm.” "Kẻ địch cũng có thể thay đổi cùng chí hướng, hai ngươi vừa kết hôn cũng quên đi.” Bạc Dạ lưu manh cười cười: “Muốn tìm anh ta thì tự qua đó, tôi không phụ trách liên lạc tình cảm thay mấy người." "Không biết xấu hổ, bản thân còn vừa ý một người đã ly dị còn có con, mà lại còn có mặt mũi nói tôi." Bạch Việt mắng một tiếng: “Anh đi đâu vậy?" Bạc Dạ vén tay áo lên, anh sửa sang lại quần áo của mình: “Sắp lên sân khấu rồi, tôi chuẩn bị một chút. Sau đó sẽ sớm kết thúc để đi tìm Đường Thi." “Nhỡ người ta và cậu cả nhà họ Tô đi rồi thì sao?” "Vậy tôi đây tìm người ngăn cậu cả nhà họ Tô lại.” "Cậu cả nhà họ Tô mà biết thì nhất định sẽ giết chết anh.” "Tới thì tới đi, xem ai giết chết ai.” "..." Anh đây đúng là đang điên cuồng đuổi theo vợ.