Trận này ở Hải Thành có lưu truyền một truyền thuyết, Bạc Thị đổi chủ, tin tức về Bạc Dạ hoàn toàn không có nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ, nắm toàn bộ quyền hành của Bạc Thị trong tay. Có người hỏi người phụ nữ kia là ai? Câu trả lời là Đường Thi. Cô gái kia bị Bạc Dạ làm tổn thương, sau này phải nhận hết sự mài giũa, trong những tháng năm dài đằng đẵng bị mọi người lãng quên, nhưng chỉ một mình cô ấy giữ vững tất cả hồi ức... Đó chính là cô cả nhà họ Đường. Tất cả mọi người nói cô lạnh lùng hà khắc, nói cô quá mức quả quyết, khi cầm một món đồ lên thì coi như bảo bối nhưng lúc buông xuống thì ngay cả nháy mắt cũng chưa hề. Giống như cô muốn nói là cô không có chút quan hệ nào với Bạc Dạ thì thật sự sẽ không còn liên quan gì, từ ngày đó khi cô cởi từng kiện quần áo của mình ra, cũng cứng rắn đem cái tên Bạc Dạ này khoét ra khỏi tim mình. Nhưng ngay lúc cô trở về như này... Hải Thành này vẫn là nơi mà cô có thể vui vẻ súng sướng giống như không có gì thay đổi qua. Lúc Bạc Dạ không có ở đây, những trách nhiệm nặng nề mà anh gánh vác, mà Bạc Dạ bỏ xuống thì Đường Thi lại lần nữa gánh chúng thay anh. Giờ phút này Đường Thi đang ngồi trong văn phòng mà Bạc Dạ đang ngồi, dùng tư thế của anh mà nhìn xuống toàn bộ thế giới bên ngoài. Thì ra đứng ở chỗ cao như này sẽ không nhịn được mà thấy rét lạnh, cô đơn, tịch mịch giống như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình mình lạnh như băng. Đường Thi xoay người lại, bên cạnh Lâm Từ đưa lên một phần văn kiện: “Cô Đường, đây là toàn bộ báo cáo năm ngoái mà bộ phận hành chính đưa lên, cô xem qua đi." Đường Thi kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó Lâm Từ lập tức đặt tập văn kiện xuống trước mặt của cô, Đường Thi thu liễm mặt mày, nói: "Tôi nhớ hình như ông chủ Đỗ có người thân tín trong bộ phận tài chính đúng không?" "Đúng vậy." Lâm Từ khiêm tốn cúi đầu trả lời: “Lúc cậu Bạc Dạ còn ở đây, người thân tín kia thường xuyên nhảy ra gây chuyện." "Trừng trị tên đó đi." Biểu hiện của Đường Thi lập tức trở nên ác liệt hơn: "Anh ta làm việc phải dùng máy tính vậy thì cho người khôi phục toàn bộ số liệu lại" Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn tra chứng cứ sau lưng mà anh ta đã động tay động chân vào, chỉ cần có thao tác qua máy tính thì toàn bộ đều có thể tìm được chứng cứ. Người của Lâm Từ giữ ở cửa, mỗi ngày đều đúng giờ đưa đón Đường Thi đi làm. Lúc trước Bạc Thị bị ép buộc vừa vặn Tùng Tranh và Đường Thi đã thằng thắn với nhau hết, Đường Thi cũng biết được họ cũng không phải con ruột của nhà họ Đường, mà là đứa nhỏ do Vợ chồng nhà họ Đường ôm tới, nhưng cô còn chưa kịp tiếp nhận sự chấn động và kinh ngạc trong lòng thì lại tiếp nhận cuộc gọi tới của Lâm Từ. Vào giờ phút này, trước giờ âm thanh của Lâm Từ luôn lạnh lùng vậy mà nay lại không nhịn được rung động "Cô Đường, tôi có thể đi theo Cậu Bạc Dạ tới ngày hôm nay đều là vì lúc trước thưởng thức cô, lần này tôi cầu xin cô... Có thể tới Bạc thị của chúng tôi chống đỡ một chút không?" Trong lòng Đường Thi cuộn lên gió to sóng lớn, Bạc Thị... Bạc Thị đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước Đường Duy phỏng đoán không sai, Bạc Dạ đi thì Bạc Thị nhất định sẽ loạn! Hai mươi phút sau, Lâm Từ đi theo Đường Thi đi tới tập đoàn Bạc Thị, lúc trước khi xuất hiện một màn đi vào văn phòng kia giống như buộc mình lên chiến trường dù là đường hẹp đi nữa, đây không phải chỉ vì người nhà họ Bạc mà muốn giữ vững thật ra là vì sau này của Đường Duy! Cái vị trí tổng giám đốc này, bây giờ... cô ngồi xuống... Mọi chuyện cần thiết khiến cô loay hoay không có cách nào sắp xếp hết được, cô hoàn toàn không nghĩ tới khi tới trên tay của mình lại có nhiều chuyện như vậy, cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, dù bị bên ngoài chế giễu nhiều như vậy nhưng cô có thể chịu thua sao? Đời này, tính tình của Đường Thi chỉ nhận định một chuyện, dù là khổ tận tâm can cô cũng muốn hoàn thành, sau này cô còn bận bịu tới mức không có thời gian đi thăm dò thể lực thật sự sau lưng của mình, cứ thế mà thay Bạc Dạ thu thập mọi chuyện cho tới bây giờ. Đường Duy trực tiếp nghỉ học, một bên tự học chương trình một bên tiếp nhận quản lý. Đi theo cậu có hai sự phụ, giống như mang theo hai người bảo vệ siêu cấp nhất đi thẳng từ trên xuống dưới công ty, mặc bộ âu phục như tiểu đại nhân, trong tất cả hội nghị cũng đều luôn đi theo Đường Thi tham gia rồi tự mình lắng nghe. Từ lúc mới bắt đầu Bạc Thị tràn ngập nguy cơ cho tới bây giờ đã dừng lại, mẹ con hai người họ bỏ vô số đêm không ngủ cuối cùng cũng đưa nắm lại được niềm tin trong sự đổ vỡ. Sau đó... Sau đó... Đường Duy tự nhủ, cái người ba mạnh mẽ lãnh khốc của cậu nhất định sẽ trở về... Ông ấy nhất định sẽ trở về. Ngày thứ hai khi mở hội nghị cấp cao, Đường Thi một đêm không ngủ để góp nhặt toàn bộ tài liệu, thân tín của tổng giám đốc Đỗ cho rằng anh ta đã xóa hết những chứng cứ phạm tội của mình nhưng lại không nghĩ tới bên người Đường Duy lại có quen một Hacker đệ nhất thế giới, nên dễ dàng có thể hồi phục lại trình từ của tất cả những khoản mà anh ta xê dịch của công ty. Những việc này đều do Đường Duy giao cho Đường Thi đưa ra phán quyết quan trọng nhất đối với anh ta. Đá người này ra, tương đương chặt đứt một cánh tay của tổng giám đốc Đỗ luôn nhìn chằm chằm vào Bạc Thị. Trong hội nghị, lúc cái người thân tín kia bị Đường Thi triệt để nói ra thì anh ta ước gì mình có thể tiến lên liều mạng với Đường Thi: “Các người là đang nói xấu!” "Đồ vật đều là từ trong máy tính của anh tìm ra, làm gì có chuyện nói xấu? Tất cả mọi người đều xem ở trong mắt, anh còn muốn giải thích cái gì?" Đường Thi đứng ở đó, cả người mang gió lạnh: "Bây giờ anh đi tới bộ phận nhận sự kết toán lương, bắt đầu từ ngày mai anh có thể không cần tới Bạc Thị làm việc nữa!" Mọi người ồn ào lên, súng bắn chim đầu đàn, ở đây cho họ một cú nã mạnh mẽ nhằm cảnh cáo họ nếu có tái phạm thì cô ấy tuyệt đối không nhân nhượng! Hai tay của Lâm Từ nằm ở sau lưng từ từ siết chặt, khí thế của Đường Thi... Càng ngày càng giống Bạc Dạ rồi. Sấm rền gió cuốn, nói một không nói hai, khi ra mặt nói chuyện không người nào dám xem thường cô là phụ nữ đi ra từ nhà họ Đường, bả vai gầy yếu của cô đã chống lên nửa bên trời của Bạc Thị. Gương mặt Đường Thi đã không còn mượt mà như trước, thậm chí có thể thấy được chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lại trong trẻo và sắc nhọn, nhiều khi đều có thể nói trúng tim đen hoặc ra những thiếu sót trong những phương án. Không bao lâu sau khi cô kế tục Bạc Thị thì giống như được triệt để thay máu một lần, đắc tội nhiều người nhưng cũng được nhiều người khen ngợi. Ghen ghét cô cũng có, nói cô là loại phụ nữ thích xen vào vào chuyện của người khác, sớm muộn gì cũng có ngày giết chết cô. Nhưng mà càng có nhiều người kính nể cô nói, qua nhiều năm như vậy ở Hải Thành này chỉ xuất hiện một người duy nhất là Đường Thi, một cô chủ nhà giàu cho dù là cương nghị hay cốt khí đều có một không hai. Có người sẽ hỏi Đường Thi, tại sao cô lại muốn xuất hiện thay Bạc Dạ gánh vác hết tất cả là vì con trai của cô sau này sao? Đường Thi sẽ nói, tôi đang chờ. Người kia lại hỏi, chờ ai? Đường Thi sẽ nói, chờ một khả năng, chờ một kỳ tích có thể xảy ra. Không biết mệt mỏi, dùng hết tất cả mọi thứ như sân bay chờ đợi một chiếc máy bay sẽ vĩnh viễn không tới. Thời gian nhanh chóng trôi qua nhưng lại giống như bị đứng im vậy, sau nửa năm vào lễ Quốc Khánh ở tháng mười, từ trong phòng họp Đường Thi đi ra, trên đường đi thư ký nhỏ giẫm phải giày cao gót, đỏ mặt nói với Đường Thi: "Tổng giám đốc Đường, ngài nhìn xem, gần đây hành trình của chúng ta đã chuẩn bị xong hết, nếu như đúng như nói..." Đường Thi nhận lấy đồ vật rồi nhìn thoáng qua, tốc độ đọc nhanh như gió, từ lúc bắt đầu cô còn luống cuống tay chân cho tới bây giờ đã quen thuộc với công việc vận chuyển có cường độ cao, không chỉ một lần lén líu lưỡi vì Bạc Dạ sao có thể thoải mái hoàn thành như vậy. Dù sao cô chỉ là quen thuộc.,. Cũng đã bỏ ra sức lực rất lớn. "Có thể." Đường Thi rủ xuống con ngươi nói: "Cảm ơn cô." "Không có gì, cô là thần tượng của tôi ạ!" Thư ký nhỏ đỏ mặt, trong mắt như phát sáng nhìn vào Đường Thi: "Trên đài diễn thuyết, dáng vẻ của cô quá mạnh mẽ, chính là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ hoàn mỹ.." Đường Thi cười cười: “Cảm ơn cô đã khích lệ." Thư ký nhỏ bụm mặt ào ào chạy đi mất, khóe miệng Đường Thi nhịn không được nở nụ cười. Người phụ nữ mạnh mẽ sao... Con đường này cô phải đi bao lâu đây? Có lẽ, từ lúc giẫm lên kia về sau đã chú định sẽ không có cuối cùng rồi.