Vào đêm hôm sau, Đường Duy nhận được một email từ R7CKY, khi nhấp vào, cậu mở ra xem thì được biết rằng đó là thông tin tình trạng hỗn loạn gần đây của Tùng Lâm. Theo đó thì sức khỏe của Tùng Tranh không tốt phải nhập viện, nhưng Tùng Sam lại không thấy đâu. Vì vậy nên bây giờ ở Tùng Lâm chỉ còn duy nhất Tùng Hi một mình độc chiếm, nên không kỳ lạ khi anh ta có suy nghĩ muốn giết người khác. Đường Duy nhìn đến cuối, phát hiện ra R7CKY cũng tìm được bệnh viện nơi Tùng Tranh đang nằm. Đây là một bệnh viện quân đội khá cao cấp và nghiêm ngặt, những người có thể vào đều có thân phận không hề đơn giản. Đường Duy gửi thông tin qua cho Bạc Dạ, vì cùng để bảo vệ Đường Thì mà hai cha con cùng đồng sức đồng lòng. Bạc Dạ đang có một cuộc họp trong công ty, đúng lúc An Mật được người làm đưa tới, cô ta còn dắt Bạc Nhan theo sau. Sắc mặt Bạc Nhan tái nhợt, Bạc Dạ nhíu mày: "Sao hai người lại ở đây?" Tại sao muốn đến mà không báo câu nào trước? Sự chán ghét trong mắt Bạc Dạ khiến Bạc Nhan có phần rụt rè, cô bé nhỏ giọng: "Ba.." ..." Bạc Dạ hít sâu một hơi, không hề mất bình tĩnh ở trước mặt Bạc Nhan. Anh ngồi xổm xuống: "Đến tìm ba sao?" An Mật nhận ra rằng, bây giờ Bạc Dạ chẳng còn xem cô ta ra gì. Tại sao? Tại sao lại trở nên như vậy? Anh Dạ của cô ta, từ đầu đến cuối vẫn luôn yêu thương cô ta, dựa vào đâu mà Đường Thi vừa tới, anh lại giống như bị ma xui quỷ khiến đi đâm đầu vào con đàn bà đáng chết kia! Nhưng An Mật vẫn cố nhịn, miễn cưỡng nở ra một nụ cười giả tạo: "Anh Dạ, Nhan Nhan, cô bé, cô bé nói là nhớ ba của nó, vì vậy em đưa cô bé đến tìm anh..." Bạc Dạ nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạc Nhan, anh cảm nhận được Bạc Nhan đang run rẩy. Trong mắt cô bé đều là sự sợ hãi, lo lắng rằng một giây sau sắc mặt Bạc Dạ sẽ trở nên lạnh lùng rồi đuổi cô bé đi. Cô bé biết trước đây Bạc Dạ không thích nó, chỉ vì lần trước có mặt Đường Thi nên mới đối xử tốt với nó. Nhưng... Nếu Bạc Dạ thực sự có thể trở thành ba ruột của nó thì tốt biết mấy? Tâm tư Bạc Nhan vốn đơn thuần, nhưng vì không nhận được sự yêu thương của gia đình nên cô bé luôn trong trạng thái lạc lõng cùng khát vọng. Bạc Dạ nhìn cô bé một cái, nhìn thấy trong mắt nó là sự sợ hãi cùng khao khát. Rốt cục anh cũng cũng cố nhịn lại sự chán ghét với cô bé, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, họ khó có thể tha thứ cho bất kỳ đứa bé nào giả dạng làm con ruột của mình ở bên cạnh. Bạc Dạ chậm rãi nói: “Được, cứ để Nhan Nhan ở lại." Hai mắt Bạc Nhan gần như phát sáng, giống như không dám tin, nhỏ giọng hỏi: "Ba, ba đồng ý cho con lại cùng ba sao?" Chữ “Ba” từ chính miệng cô bé gọi ra, cũng thật là mia mai. Bạc Dạ nhìn đứa nhỏ trước mặt, tuy trong lòng có chút không vui nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, sau đó nắm tay Bạc Dạ đứng dậy: "Anh gọi Lâm Từ đưa em về. Về phần Bạc Nhan, khi nào anh tan làm anh sẽ đưa con bé trở về nhà sau." Điều này có nghĩa là để Bạc Nhan ở lại còn An Mật bị đuổi đi. "Anh Dạ, anh còn không yêu em nữa sao?" An Mật bật khóc: "Anh muốn đuổi em đi đúng không? Em thật sự không biết mình đã làm sai điều gì. Khi anh trở về thì thái độ của anh với em cũng thay đổi, chẳng lẽ vì Đường Thi sao? Là vì em đã làm chuyện có lỗi với Đường Thi sao?" Bạc Dạ liếc cô ta một cái: "An Mật Đừng làm mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng của anh với em." Sắc mặt An Mật tái nhợt: "Anh thay đổi rồi, anh Dạ, anh thay đổi rồi!" Người phụ nữ trở nên điên cuồng: "Anh vì Đường Thi mà thay lòng đổi dạ! Anh Dạ, anh đã phụ lòng mong đợi của em với anh!" Trước lời trách móc của người phụ nữ, Bạc Dạ không có bất cứ lời phản bác nào.