Hàm ý rằng, những lời nói của Sakahara Kurosawa lúc nãy là muốn tốt cho cô ta, tất cả chỉ là anh ta làm như vậy chỉ để bớt cản rứt lương tâm mà thôi. Lạc Du Du dùng một tay kéo cổ áo, tay kia nhấc điện thoại lên đồng thời ngắt cuộc gọi của Lam Thất Thất của cô ta và Sakahara Kurosawa, để Lam Thất Thất lo lằng, cũng khiến cho. Sakahara Kurosawa cảm thấy khó xử, nên cô ta liền dập máy. Sau khi vừa tắt máy, cô ta càng thêm lo lắng: “Anh…anh rốt cục muốn làm gì?” “Tôi chỉ muốn đi ngủ” Giọng nói Sakahara Kurosawa lạnh lùng, như thể sự bối rối và thương tâm với Lạc Du Du vừa rồi là giả. Anh ta nhìn chấm chẳm vào đôi mắt giả vờ bình tĩnh nhưng hoảng sợ của Lạc Du Du, nói từng chữ: “Tôi nói cho cô biết, đừng để bị cảm. Ngủ phòng ngoài như vậy chẳng khác gì một đứa trẻ” “Đúng vậy” Lạc Du Du thu mình vào trong chăn bông: “Vậy tôi ngủ đây Sakahara Kurosawa, anh muốn làm gì thì làm. Nếu anh muốn ở lại đây lâu dài, tôi sẽ hầu hạ anh. Như vậy đã hài lòng chưa?” Hình như hai người lại trở lại như trước. Lạc Du Du dường như từ bỏ cuộc cãi vã hoàn toàn, nếu như anh ta muốn chà đạp cô ta, vậy thì cô ta cũng có thể sẵn sàng để anh ta muốn làm gì thì làm. Nhưng chính dáng vẻ từ bỏ phản kháng này, lại khiến Kurosawa Sakahara cảm thấy chói mắt. Đấu tranh trong im lặng thể hiện sự yếu đuối của cô ta vừa nghe đã thấy mang đầy tuyệt vọng, nhưng từ khi nào, cô ta đã có thái độ tồi tệ với anh ta như vậy? Sakahara Kurosawa không nói, anh ta mở chăn bông, nằm xuống và đắp lên người. Cơ thể Lạc Du Du run lên dữ dội. Sau hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy có một người đàn ông nẵm bên cạnh lại căng thẳng như vậy, như thể bên cạnh cô ta, Sakahara Kurosawa không phải là một người đàn ông mà là một con thú đang mất kiểm soát. Con thú sẽ nhe nanh bất cứ lúc nào, và sẵn sàng nuốt sống cô ta. Cuộn tròn khom người lại, Lạc Du Du không ngủ được nữa, cô ta nằm trêи giường, mặc dù rất ấm nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy lạnh lão. Hơi thở của Sakahara Kurosawa bên cạnh nghe có vẻ rất bình tĩnh, khi lướt qua cơ thể cô, tay anh đã chạm vào eo của Lạc Du Du. Dưới cùng một chiếc chăn bông, cơ thể cô run rẩy như một con chim đang cúi đầu sợ hãi, bay ra khỏi bộ lông đẹp đẽ và lộng lẫy thường ngày, lúc này cô ta như thể bị lột bỏ lớp ngụy trang của mình từng lớp một. Trong giây tiếp theo, đôi tay Sakahara Kurosawa trực tiếp kéo cả người cô ta qua. Lạc Du Du rùng mình, giọng nói cầu cứu bị chặn lại trong cổ họng. Đôi tay mạnh mẽ khóa chặt eo cô ta như một sợi dây xích, nhiệt độ từ lồng ngực người đàn ông đang áp sát cô ta từ phía sau truyền đến, sau lưng cô ta nóng như lửa đốt. Đó là…ngực của Sakahara Kurosawa. Thật đáng thương và nực cười làm sao, đến nằm mơ cô ta cũng ước rằng có ngày mình có thể yêu Sakahara Kurosawa một cách thật lòng. Mặc dù ý nghĩ này rất phiến diện, vậy thì cô ta sẽ lùi một bước, sau một thời gian dài đấu tranh, cô ta có thể có được một cái ôm thân thiện từ anh ta. Có lẽ lúc đó, là lần duy nhất cô ta có thể ôm Sakahara Kurosawa. Lúc này, cô ta được Sakahara Kurosawa ôm vào lòng. Nhịp tim kiên cố mạnh mẽ, xuyên qua lồng ngực rộng lớn của anh †a, xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô ta. Giống như từng đợt sóng, đều đều mỗi phút, mỗi giây, mỗi khắc. Nhịp tim của cô ta cảm nhận được nhịp tim của anh ta.