Đây…đây có phải là chuyện có nhiều nhiệm vụ hay không! Lạc Du Du không nhịn được: “Anh mà như vậy thì các bạn đồng nghiệp sẽ hiểu nhầm mất!” Cố Mang như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu ta đưa mắt nhìn một lượt những ánh mắt đủ loại màu sắc đến từ những người đồng nghiệp. Ấy thế mà đám đồng nghiệp là đầu têu khơi gợi lên chuyện này thì lại hùa nhau trưng cái bản mặt “chào tổng giám đốc Cố, bọn tôi không biết gì hết cả”, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả nghệ nhân kịch chuyển mặt nạ. Cố Mang hăng hái, phất tay răng: “Cô coi kìa, nào có ai hiểu nhầm gì đâu” Lạc Du Du suýt nữa thì gào toáng lên: “Nào có ai như anh đâu chứ!” Cố Mang nhướn mày: “Chậc, nói chuyện chính cái đã, có đi hay không nào? Đi thì tôi đi lái xe, cô chờ tôi dưới lầu” Chuyện này… Lạc Du Du hơi nghẹn họng: “Tôi nghĩ xem đã” “Tôi không đi thì tức là có một mình cô đi đón anh ta thôi đấy” Cố Mang tung hứng cái chìa khóa xe trong tay: “Đó rồi lại cãi nhau với anh ta rồi đánh không lại thì đừng có đến tìm tôi đấy” Lạc Du Du nghe bên tai mình như có tiếng nổ cái ầm một cái, làm sao mà cô ta lại quên được cơ chứ, có một mình cô ta thì làm sao dám đối mặt với cái tên Sakahara Kurosawa đó chứt Thế là cô ta đứng phắt dậy tại chỗ bàn công tác, dùng vận tốc ánh sáng để sắp xếp túi xách của mình rồi chạy huỳnh huych đến trước mặt Cố Mang. Cô ta nhe răng, cười đến là ân cần rồi lại thiết tha: “Đi, đi, đi chứ ạ, tổng giám đốc Cố lái xe thì tôi nhất định phải đi rồi” Trông cái bộ dạng hèn quá thể! Cố Mang bảo: “Rồi, tôi đi lấy xe!” “Thế tôi xuống lầu chờ anh trước ạ” “Được rồi” Giải quyết xong việc thế là Cố Mang giơ tay về phía cô ta. Tính dắt tay hả? Lạc Du Du sửng sốt, đồng nghiệp còn đang đứng cạnh giương mắt nhìn kia kìa, Cố Mang anh làm như vậy hình như không được hay lắm đâu! Nhưng mà cô ta lo đây không chừng đây là lễ nghi gì đó của nhà họ Cố, giờ mà tỏ thái độ ra mặt với Cố Mang thì lại cũng không được hay cho lắm, thế là cô ta cũng dè dặt cẩn thận mà vươn tay ra tính đặt lên: “Tổng giám đốc Cố, anh định…như vậy ấy ạ?” Cố Mang lại chậc lưỡi một tiếng, ngay khi tay của Lạc Du Du thiếu chút nữa là cầm lấy tay cậu ta thì thì cậu ta với tay gỡ túi xách trêи vai cô ta xuống, bảo: “Ý tôi là đưa túi xách tôi cầm cho, vai không nặng à?Tôi xuống lấy xe rồi mang xuống xe luôn cho cô” tôi hiểu nhầm…” Cố Mang cười tươi như một bông hoa khoe sắc: “Tôi xuống trước đây, chờ tôi dưới lầu.” ồ. Lạc Du Du không lên tiếng thì Cố Mang đã đi xuống trước rồi, bóng dáng thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Tất cả mọi người ngồi trong văn phòng cứ im thin thít rồi bất chợt ai nấy đều gào thét như thể giãm phải thuốc nổ vậy… “Ôi giời ơi! Du Du! Cô đang giấu giếm chuyện gì thì khai mau” “Cố Mang là bạn trai của cô phải không! Chắc chắn là bạn trai của cô rồi! Trời đất quỷ thần ơi!” “Chết mất thôi Du Du, cô giỏi quá đi! Cố lên! Tổng giám đốc Cố trông được lắm!” “Thành công nhớ phải mời bọn mình ăn cơm đó!” Lạc Du Du che lỗ tai luống cuống chạy trốn: “Không phải đâu, không phải đâu mà! Đừng nói nữa, tôi phải tan làm đây!” Ngày nào cũng lộn xộn như gà bay chó sủa thế này, đến bao giờ mới chấm dứt được chứ? Dưới ánh mắt săm soi hóng chuyện của mọi người, Lạc Du Du lò dò lên xe của Cố Mang, caauj ta bật GPS dò đường rồi hỏi: “Độ ấm thế này đã vừa chưa?” Lạc Du Du chỉnh lại đầu tóc: “Ừm” “Thế mà đã bắt đầu căng thẳng rồi à?” Cố Mang khởi động xe: “Còn chưa thấy bóng dáng Kurosawa đâu mà đã tự mình dọa mình đến thế rồi sao?” Lạc Du Du quay mặt đi: “Nói không thì dễ lắm…” Cố Mang ừ một tiếng rồ lếp tục vững vàng lái xe đi: “Đường từ đây đến đó còn tầm bốn mươi phút, cô xác nhận lại xem anh ta có còn ở đó không đi” Lạc Du Du căng thẳng cầm điện thoại, bứt rứt như thể đang cầm con dao găm rồi sợ không cẩn thận tự cứa vào tay mình, thế là cứ đổi tới đổi lui từ tay này sang tay kia mãi không thôi. “Tôi… “Được rồi” Cố Mang giơ tay ra: “Không thì tôi gọi thay cho?” “Đừng đừng đừng! Không được đâu!” Lạc Du Du quyết định lựa chọn tự mình gọi thì thấy Cố Mang ngồi bên cạnh cười cười: “Như vậy mới đúng chứ”