Bây giờ Lạc Du Du và Tô Nhan không biết ai nên đau lòng, hay là đau lòng cho nhau. Nghe thấy lời Tô Nhan nói, Lạc Du Du lập tức lắc đầu nói: “Nhan, cậu đừng bao giờ nghĩ như vậy. Đường Duy anh ta…” Giọng nói của Lạc Du Du đột nhiên dừng lại, nghĩ đến hôm đó trong phòng, Sakahara Kurosawa nhận được điện thoại của Đường Duy, vốn dĩ muốn nói ra nhưng rất nhiều lời bây giờ lại muốn kìm lại. Bởi vì chạm vào ánh mắt của Tô Nhan, khi nghe thấy hai chữ Đường Duy, trong ánh mắt đó xuất hiện một tia kháng cự, giống như không muốn dính líu với Đường Duy một chút nào vậy. Vì vậy Lạc Du Du thu lại, cười nói: “Bỏ đi, cậu không hối hận là được rồi” Hối hận? Tô Nhan lẩm bẩm: “Thật ra tớ rất hối hấn” Hơn hai mươi năm này, nếu như có thể quay lại… “Tớ nhất định sẽ không yêu anh ta” Khi mở mắt ra lần nữa, những cảm xúc dâng trào đó đã ép nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, đôi mắt đỏ bừng của Tô Nhan khiến cô trở nên mỏng manh thế nào khi nhắc đến Đường Duy. Có điều, cô nghĩ cô cũng không thiệt. Đường Duy, cuối cùng anh cũng không lấy được gì từ chỗ tôi cả. “Giữa tớ và anh ta” Tô Nhan giơ tay lau nước mắt, cũng không quan tâm mình thất thố trước mặt Lạc Du Du, dù sao thất thố trước mặt bạn thân mình cũng không là gì cả, cô hít mũi nói: “Cậu xem, tớ không thua đúng không?” Sau ngày hôm đó, Đường Duy dùng mọi thứ cũng không thể có được cô nữa, đây không phải là hình phạt đau nhất mà cô dành cho anh sao? Thời gian trôi qua rất nhanh, Lạc Du Du không nỡ rời đi, nhưng cũng phải đi. Trì Liệt yên tĩnh ở ngoài cửa lắng nghe, trong khoảng thời gian này không nói lời nào, vẫn luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Nhan. Tô Nhan nghĩ có lẽ cho dù cô có làm việc ác thế nào, ánh mắt của Trì Liệt vẫn nhìn cô như vậy. Chưa bao giờ thay đổi. Cũng chưa từng yêu. “Cố lên” Khi đi Trì Liệt xua tay: “Mọi người đều ở ngoài đợi em ra, đến lúc đó, ăn bữa cơm là được rồi” Ăn bữa cơm là được rồi. Trì Liệt không nói câu an ủi nào, nhưng sáu từ này lại khiến Tô Nhan xót mũi, sau đó người đàn ông vẫy tay, cùng Lạc Du Du biến mất ngoài cửa. Đi ra rồi, Lạc Du Du ngẩng đầu hỏi Trì Liệt: “Sao anh lại đến đây?” “Đến xem sao, không ngờ cô cũng ở đây” Biểu cảm của Trì Liệt rất thả lỏng: “Thật trùng hợp” “Anh không có ý nghĩ gì với Tô Nhan sao?” Lạc Du Du nhíu mày: “Cậu ấy một mình quá khổ rồi” “Tô Nhan có thể tự cứu lấy mình” Trì Liệt nhún vai: “Cô suy nghĩ về phụ nữ quá yếu ớt làm gì, cũng không phải không có đàn ông là sẽ chết. Tô Nhan không cần đàn ông ở bên cạnh.” “Nhưng..” Lạc Du Du là muốn Tô Nhan có một ngôi nhà để quay trở về. “Không bằng lo cho bản thân mình trước đi” Trì Liệt vui vẻ, giơ tay vén mái tóc bồng bềnh của Lạc Du Du: “Hai người đều quan tâm đến chuyện tình cảm của đối phương, nhưng chuyện tình cảm của hai người lại rối tung lên” Lạc Du Du che đầu: “Ai nói chứ, hôm nay tôi đã cãi nhau với anh ta” Đúng lúc này, bên đường có người phanh gấp dừng xe lại, mở cửa sổ xe, một khuôn mặt tuấn tú tức giận thò ra: “Lạc Du Du cô mẹ nó trêи đường còn sờ đến sờ đi với ai vậy hả?” Sờ đến sờ đi? Khuôn mặt Lạc Du Du đỏ bừng, thấy Sakahara Kurosawa tức giận đóng sập cửa xe, sải bước tới gần cô ta, gầm lên: “Nói là đi thăm Tô Nhan, lại đến đây gặp đàn ông? Ai vậy?” Nghiêng đầu, Sakahara Kurosawa ngẩn ra: “Trì Liệt?” Trì Liệt cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp” Trong mắt anh ta, đàn ông và phụ nữ đều giống nhau. Tất cả chúng sinh, anh ta đều không yêu.