Từ Thánh Mân đang ở trêи mặt đất đã đập đầu với Lam Thất Thất. Bây giờ thì tốt rồi, Lam Thất Thất vốn vẫn đang bực bội trong lòng, bây giờ thì xấu hổ không kể xiết, ấp úng, bị Từ Thánh Mân ép cho phải liên tục lui về sau, cả mặt cứ đỏ bừng lại trắng bệch, nhất thời không thể tả được. “Anh điên rồi sao?” Lam Thất Thất che mặt: “Từ Thánh Mân, anh say quá rồi. Từ Thánh Mân quỳ trêи mặt đất lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Không có, không có” Đây không phải uống say quá rồi sao? Sakahara Kurosawa hét lên: “Nâng ly rồi nhổ ra. Rượu ông đây giấu đắt tiền như vậy. Anh có biết loại rượu này được sản xuất nhiều hơn ba anh một năm tuổi không?” Từ Thánh Mân lẩm bẩm: “Uống đi, có bản lĩnh thì mổ bụng tôi đi” Tới tới, mánh khóe Từ Thánh Mân chơi xấu đã bị lộ. Nhìn thấy Từ Thánh Mân sắp đập đầu xuống lần thứ hai, Lam Thất Thất phải lao tới, giữ anh ta lại: “Được rồi được rồi, tôi biết thành ý của anh. Từ Thánh Mân đợi anh tỉnh lại thì chúng ta nói chuyện vui vẻ. Anh đừng như vậy, tôi rất xấu hổ” Cố Mang vẫn còn ở đây. Ai biết được mượn cớ say rượu mà Từ Thánh Mân đã bước tới, trực tiếp ôm lấy Lam Thất Thất, nhét Lam Thất Thất vào lòng như ôm một chú cún con, không ngừng xoa vì sợ cô ấy chạy thoát, cuộc hội ngộ xúc động gương vỡ lại lành lại bị Từ Thánh Mân biến thành chuyện dở khóc dở cười, Kurosawa Sakura ở bên cạnh che mặt thất vọng. Không nhìn nổi nữa. Từ Thánh Mân, tại sao anh theo đuổi vợ lại mất mặt như thế này? Nào ngờ Từ Thánh Mân Mãn không một chút thấy có lỗi, vòng tay ôm Lam Thất Thất như lưu manh đùa giỡn, người ta theo đuổi vợ thì chân thành và biểu hiện tốt một chút, còn anh †a theo đuổi vợ thì không biết xấu hổ. Người đàn ông liên tục nói: “Lam Thất Thất, em biết đấy, em vừa đi thì cả ngày anh như mất hồn. Mấy năm qua anh rất nhớ em, nhưng nhà họ Từ rơi đài nên anh không dám gặp em. Anh nghĩ khi nào anh muốn gặp em thì sẽ uống vài hớp rượu để thêm can đảm, nhưng đa số trường hợp uống rượu xong thì anh vẫn không dám đi tìm em, sợ em đã có cuộc sống tốt mà anh gặp em thì sẽ quấy rầy em” Anh ta nói ngắt quãng, nhưng Lam Thất Thất nghe cảm thấy hơi khó chịu. “Anh biết mình không xứng với em, nhưng anh cũng rất cố gắng. Lam Thất Thất, nhà họ Từ phá sản nhưng anh không phá sản, anh còn có tài sản riêng, anh còn có thể vực dậy được. Anh có thể một lần nữa lấy em về nhà. Mấy năm nay anh vẫn luôn ở bên ngoài phát triển sự nghiệp, chính là vì không muốn tài sản của nhà họ Từ nên mới nghĩ đến việc tự mình ra ngoài lập nghiệp. Năm đó anh đã lợi dụng em để có được nhà họ Từ. Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự hối hận, nếu quay lại, anh thà rằng không cần nhà họ Từ, nhưng nếu lúc đó, anh không cần nhà họ Từ thì căn bản sẽ không có được em” Từ Thánh Mân nói: “Nếu không thì em lấy anh được không? Hiện tại anh không nhiều tiền bằng em, anh ở rể được không? Anh sẽ đến nhà họ Lam hầu hạ em, em sinh ra con mang họ em nhé? Dù sao thì anh cũng muốn cùng sổ hộ khẩu với em” Cố Mang và Sakahara Kurosawa ở bên cạnh đều muốn quỳ xuống quỳ lạy Từ Thánh Mân, nghe xem anh ta uống rượu vang đỏ đã nói gì. Đây là những gì một người đàn ông nên nói sao? Đây có phải là anh ta không ngại dùng tất cả mọi thủ đoạn để được ở bên Lam Thất Thất sao? Anh ta còn muốn ở rể, nghĩ hay lắm. Thật không biết xấu hổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Thất Thất đỏ bừng bừng: “Từ Thánh Mân, đợi đến khi anh biết được hôm nay mình nói gì thì nhất định sẽ hối hận” “Không. Có nói gì thì anh cũng không hối Từ Thánh Mân càng ôm chặt Lam Thất Thất hơn: “Điều anh hối hận nhất là ngày hôm đó để em thất vọng về anh. Từ đó về sau mỗi ngày anh đều cầu xin thời gian quay ngược lại để anh làm lại lần nữa”