Một mình Từ Thánh Mân trở về trong đêm, trước đây vào. lúc này luôn có Đường Duy ở bên cạnh nhưng bây giờ Đường Duy đã không còn là Đường Duy của trước đây nữa, anh ta cũng chỉ có thể trở về một mình. Nếu như muốn hỏi anh ta về đâu thì Từ Thánh Mân cũng thấy mơ hồ, nhà họ Từ không còn nữa, anh ta giống như một hồn ma lang thang, may mà trước đây anh ta đầu tư cũng có được một căn nhà lấy tên mình nên cũng không đến nỗi không có nhà để về. Chỉ là. Từ Thánh Mân trở về căn biệt thự của mình, mở cửa ra, nhìn căn phòng trống trải thì đột nhiên cảm thấy có một cảm giác trống rỗng khó mà diễn tả được ập đến. Từ Thánh Mân ủ rủ, một mình đi đến bên cạnh ghế sô pha và ngồi xuống. Anh ta nhất thời không biết tiếp theo bản thân mình nên làm gì, một khi rãnh rỗi thì khuôn mặt của Lam Thất Thất lại hiện lên trong đầu anh ta. Khuôn mặt với sự yêu thích e dè và cả sự uất ức đáng thương. Cô ta thích anh ta chân thành như thế nhưng lại bị anh ta hết lần này đến lần khác đẩy ra xa. Từ Thánh Mân buồn bực, đấm mạnh một đấm xuống ghế sô pha nhưng cảm xúc đè nén trêи ngực vẫn không được giải tỏa đi chút nào, anh ta cầm điện thoại lên xem nhưng không biết tìm ai, cuối cùng anh ta đã tìm Sakahara Kurosawa. Kết quả khi anh ta gọi đi thì lại là một người phụ nữ bắt máy. Cô ta mở miệng thì nói ngay: “Anh ấy đang ngủ” Từ Thánh Mân bực bội hét lê ọi anh ta dậy” “Bạn trai tôi ngủ không ngon giấc, anh đừng làm phiền anh ấy” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cũng lớn tiếng lại. Từ Thánh Mân lập tức thấy mắc cười rồi nói: “Cô là bạn giường thì có, người ta xem cô là bạn gái sao mà ở đó gọi anh ta là bạn trai hả?” Chắc người phụ nữ đó không biết quan hệ của bọn họ nên mới cố tình giả bộ tuyên bố chủ quyền trước mặt anh ta thôi. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia giận đến giọng run lên: “Anh tưởng anh là ai? Kurosawa anh ấ “Ai thế?” Sakahara Kurosawa từ nhỏ đã cảnh giác, vừa nghe có tiếng động thì đã thức giấc, sau đó lấy điện thoại lại và nói: “Alo?” “Đường Duy vào trong rồi” Từ Thánh Mân không giấu giếm, mở miệng là nói thẳng ngay. Sakahara Kurosawa nghỉ một lúc rồi sau đó nói: “Cậu ấy làm sao thế? Cưỡng hϊế͙p͙ Tô Nhan nên bị bắt sao? Bắt hay lắm, trừ hại cho dân” . Đọc truyện tại { TRUMtruyen . ne t } Từ Thánh Mân nói: “Giết người rồi” Sakahara Kurosawa bật dậy nói tôi ở nước ngoài các cậu đã làm những gì “Tóm lại, chính là như thế, còn nữa, khoảng thời gian này cậu đừng đến chỗ của chúng tôi” Từ Thánh Mân chau mày nói: “Tốt nhất là trốn ở nước ngoài đi” “Có chuyện gì?” Sakahara Kurosawa biết đẳng sau câu nói đó có hàm ý khác, anh ta nói: “Có người tìm chúng ta sao?” “Theo dõi chúng ta từ rất lâu rồi” Từ Thánh Mân ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ đến một câu nói mà Đường Duy đã nói rất lâu trước đây “Luôn có người ngồi ở trêи cao khống chế hết tất cả còn chúng ta chẳng qua chỉ là những con cờ” Điều đáng thương là bọn họ tạm thời không cách nào thoát khỏi sự khống chế đó. “Ừm, tóm lại trước khi Đường Duy vào trong thì đã dặn dò tôi những điều này” Từ Thánh Mân bóp nhẹ chân mày rồi nói: “Mà người phụ nữ bên cạnh cậu là thế nào đấy? Lạc Du Du có biết không?” “Biết thì quản được tôi chắc” Sakahara Kurosawa nói: “Đường Duy đã đi theo Tô Nhan vào trong, cậu chỉ có một mình chỉ bằng cũng tìm một cô bạn gái đi” Hai chữ bạn gái lướt ngang qua nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Từ Thánh Mân, anh ta im lặng một lúc rồi sau đó nói: “Bây giờ tôi có thể tìm ai?” “Lam Thất Thất kìa” Sakahara Kurosawa không cần suy nghĩ thì đã vừa ôm gái vừa nói: “Xinh đẹp lại rộng rãi, gia thế rất xứng, chẳng phải hai người rất xứng đôi sao? Dù không yêu đương thì góp gạo thổi cơm chung cũng không phải là không được” Xứng? Từ Thánh Mân cười ra tiếng rồi nói: “Tôi đã không còn xứng nữa”