*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Người giúp việc từ bên ngoài biệt thự đi vào, khi Liễu Tố Vân còn chưa kịp phản ứng thì họ đã kéo bà ta trêи mặt đất. Thì ra hôm nay cậu đến là cố ý tới đuổi người. Liễu Tố Vân tóc tai bù xù gào to lên: “Đường Duy, cậu muốn làm gì? Cậu muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Từ sao? Tôi nói cho cậu biết, nhà họ Từ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Cậu là đồ súc sinh” Đến bây giờ bà ta vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật là nhà họ Từ đã bị rớt đài nên Đường Duy nhìn bà ta bằng ánh mắt thương hại. Bị chính người trong nhà vốn dĩ đã đi theo bà ta nhiều năm kéo trêи mặt đất không thương tiếc chính là chuyện mất mặt nhất trêи đời. Từ Chấn hao tâm tổn trí cũng chỉ muốn bảo vệ chút sản nghiệp cuối cùng này của nhà họ Từ. Bây giờ nhà họ Từ đã vườn không nhà trống rồi. Thế mà những người này chỉ đứng đó cao cao tại thượng nhìn họ cầu xin sự tha thứ như điên như dại bằng ánh mắt thờ ơ lãnh đạm. Liễu Tố Vân nghĩ trái tim của Đường Duy thật độc ác. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thậm chí cậu là bạn tốt của Từ Thánh Mân mà còn ra tay độc ác với nhà họ Từ như vậy thì rốt cuộc trong lòng cậu còn phân biệt thiện ác không đây? Tất cả đều quá muộn rồi. Cho dù bây giờ báo ứng đã linh nghiệm thì đối với những hồi ức đã tan vỡ kia mà nói thì vẫn là quá muộn rồi. Hoàng hôn nặng nề buông xuống như đã đến ngày tận thế vậy. Đường Duy nghĩ nếu là ngày tận thế thì nhất định Tô Nhan sẽ tươi cười vui vẻ mà xuất hiện trước mặt cậu. Bây giờ có thể cô đã chết, có thể đã trả sạch sẽ mối thù của cô đối với cậu rồi. Thì ra trái tim lại đau như vậy. Đường Duy trợn mắt ráng kiềm nén tất cả cảm xúc xuống rồi sau đó cắn chặt răng, như vậy có thể vượt qua được nỗi đau đớn trong lòng. Suốt một tuần, vô số những tin bùng nổ đều không có gì ngoài video kia. Bỗng nhiên lúc đó tuôn ra rất nhiều những hình ảnh về cảnh ngộ mà Tô Nhan đã từng gặp phải, thậm chí còn có cả chuyện cô bị người ta hãm hại hôn mê và dáng vẻ của cô bị mọi người chỉ trích trong lễ đính hôn nữa. Những manh mối này đều khiến mọi người nghĩ đến một người. Chính là Từ Dao đã đâm sau lưng của Tô Nhan. Mọi người đều khϊế͙p͙ sợ. Trong khi mọi tội ác được công khai giữa ban ngày ban mặt thì sự va chạm giữa sự sống và cái chết đã vượt qua phạm trù của người bình thường. Cái chết của Tô Nghiêu đã đánh mất cọng rơm cứu rỗi cuối cùng của Tô Nhan. Người người xin tha, báo cáo tên thật cầu xin hãy xử phạt nhẹ Tô Nhan vì cô gái đáng thương đó đã sớm bị lương tâm giày vò rồi. Sân bay quốc tế, có một người đội mũ bước đi rất vội vàng gấp gáp. Lúc người đó định bước đi nhanh qua lối đi thì lập tức bị người khác gọi giật lại. Phía sau có người chậm rãi bước đến một cách thong thả vừa gọi tên của anh ta vừa cười nói: “Sao lại chọn ra đi vào lúc này vậy?” Người đàn ông bị gọi tên đè thấp vành nón xuống, không hề phản ứng. “Thật bất ngờ phải không?” Vinh Sở xòe tay ra nhìn về phía người đàn ông đang đội mũ kia cười lạnh lùng: “Đường Duy bận việc nên không đến được. Mặc dù tôi nhìn thấy cậu ấy có vẻ khó chịu nhưng vẫn đồng ý làm chuyện này, như vậy ít nhất còn có thể có được chút cảm tình của Nhan Nhan”