*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Liễu Tố Vân bị ánh mắt của Tố Nhan làm cho giật mình. Nhìn vẻ mặt nắm chắc phần thắng của cô, sẽ không phải… con gái của bà ta đã bị Tố Nhan nắm được điểm yếu gì rồi chứ? Vậy thì tuyệt đối sẽ không để hai người đối chất được, nếu để cho Từ Chấn biết con gái của bà ta đã làm ra những chuyện gì thì không chừng đến lúc đó người bị bẽ mặt lại chính là hai mẹ con bà ta. Vì thế Liễu Tố Vân cũng không chịu nhượng bộ: “Chắc chắn cô đã biết con gái của tôi vẫn còn trong bệnh viện nên mới nói như thế. Sức khỏe của con bé làm sao có thể đến đây đi được chứ?” Tô Nhan biết đây là kế hoãn binh của Liễu Tố Vân nên cô thong thả nói: “Vậy hay là để tôi đến bệnh viện thăm cô ta nha” Liễu Tố Vân bị Tô Nhan ép sát khiến bà ta tức giận tới mức đôi mắt như muốn nút ra: “Tô Nhan, cô đừng khinh người quá đáng. Vốn dĩ là cô động thủ đánh Từ Dao mà tại sao bây giờ lại nghe như con gái tôi đã làm chuyện có lỗi với cô vậy hả?” “Rốt cuộc có làm hay không thì sao bà lại biết được chứ?” ‘Vẻ mặt của Tô Nhan vô cùng lão luyện, dường như Liễu Tố Vân nói cái gì cũng đều không lung lay được cô: “Lúc đó bà lại không có ở hiện trường, sao lại dám khẳng định Từ Dao không làm chuyện gì chứ? Con cái của ba mẹ và bản cáo trạng của ba mẹ thì chắc chắn sẽ nói bản thân vô tội. Đây không phải là các người khinh thường việc ba tôi không ở trong nước sao?” Tô Nhan nói những lời này chứng tỏ trình độ của cô cực cao, có ý nhắc khéo nhà họ Từ rằng bọn họ thừa dịp Tô Kỳ không ở nhà nên xem thường cô rồi còn nói dối rằng Từ Dao vô tội. Vốn dĩ Liêu Tố Vân không phải là đối thủ của Tô Nhan nên bà ta tức giận măng to: “Trước đây mọi người đồn cô nhát gan khúm núm như chuột, bây giờ tôi phải khen cô tranh cãi biện luận rõ ràng mạch lạc như vậy. Cô ỷ vào cô là con gái của nhà họ Tô hả, để tôi xem cô còn có thể làm ra những chuyện gì nữa” Tô Nhan cười tủm tỉm nói: “Cám ơn bà đã quá khen. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi gọi bảo vệ tiễn các người về. À đúng rồi, lúc nãy tôi ở trong phòng khách nhìn thấy bà dì này đánh bảo vệ của nhà chúng tôi có phải không?” Bà dì sao? Cô luôn mồm gọi Liễu Tố Vân là bà dì, rõ ràng là không xem nhà họ Từ ra gì mà. Từ Chấn biết Tô Nhan đã nghĩ ra được đối sách nên cố ý kéo bọn họ vào để họ không còn gì để nói. Vì thế ông ta bước tới từng bước, thân hình cao to oai phong dũng mãnh của ông ta đứng trước mặt Tô Nhan. So với ông †a thì Tô Nhan chỉ là một cô gái yếu đuối bất lực. Trêи mặt của người đàn ông trung niên lộ ra một vẻ độc ác: “Cô như vậy chính là muốn công khai chống đối với nhà họ Từ phải không? Hả?” Tô Nhan nhìn về phía người bảo vệ đang đứng thẳng lưng ở cửa mà trong lòng cảm kϊƈɦ, sau đó cô nói băng giọng dứt khoát: “Vậy chuyện này tôi cũng không dễ dàng quên được. Nếu muốn tôi xin lỗi Từ Dao, vậy ai sẽ xin lỗi bảo vệ của nhà chúng tôi đây?” Cô nói như vậy không phải là muốn Liễu Tố Vân hạ mình xin lỗi bảo vệ của nhà cô sao? Nực cười Liễu Tố Vân cảm giác bà ta bị Tô Nhan làm cho tức giận đến run rẩy. Ngay cả Từ Chấn cũng nhìn về phía Liễu Tố Vân bãng ánh mắt trách móc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lúc nãy vợ của ông ta đã tát vào mặt của bảo vệ nhà họ Tô, chẳng khác nào kéo nhà họ Tô xuống nước chứ.