Diệp Tiêu hoàn toàn không ngờ anh ta nhẹ nhàng hòa nhã đến nói chuyện với Tô Nhan mà cô lại dội một chậu nước lạnh xuống như vậy! Đúng là quá to gan, quá tạo bạo mà! Anh ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Nhan, hận không thể chọc vài cái lỗ trêи mặt cô. “Cô xuống đây!” Sau khi điều hòa nhịp thở, Diệp Tiêu nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô” “Anh đang thẩm vấn phạm nhân sao?” Tô Nhan thong dong bình thản đứng ở cửa số tầng hai, bày ra dáng vẻ “Các người thích nói gì thì nói dù sao tôi cũng không di chuyển đi đâu đâu”. Cô nói: “Anh thật sự nghĩ răng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Đến cả Đường Duy mà tôi còn dám lái xe tông vào, đừng chọc vào tôi nếu không bây giờ tôi sẽ tông chết hai người đấy” Nghe Tô Nhan nói mình lái xe đâm Đường Duy, Từ Dao không biết tại sao bản thân lại phẫn nộ, nói: “Rốt cuộc cô muốn Đường Duy làm gì? Cô dựa vào đâu mà đối xử với anh ấy như vậy? Chính vì có sự †ồn tại của cô nên Đường Duy mới đối xử với tôi như thế. Tô Nhan, cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi!” Thế mà cô ta còn có mặt mũi oán trách Tô Nhan sao? Tô Nhan nghe cô ta nói vậy như nghe được một câu chuyện rất nực cười: “Kỳ lạ thật đấy, tôi làm gì với Đường Duy có liên quan gì đến cô không? Cho dù tôi có kết hôn với Đường Duy rồi lại ly hôn rồi lại kết hôn rồi lại ly hôn tiếp thì cô cũng chỉ là một người qua đường mà thôi” Kết hôn rồi lại ly hôn rồi lại kết hôn rồi lại ly hôn tiếp. Lam Thất Thất nghe cô nói vậy liền rất vui mừng. Tô Nhan đang cố ý kϊƈɦ thích Từ Dao. Quả nhiên, Từ Dao không đứng vững được nữa: “Tôi cũng xứng kết hôn với Đường Duy đấy, cô xuống đây cho tôi!” Hôm nay cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng, tại sao… tại sao người đàn ông thần bí mà cô ta luôn liên lạc lúc trước lại đột nhiên mất tích, lúc mất tích còn để lại hai chữ “Tô Nhan”, điều này khiến cô ta toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ Tô Nhan đã nắm được tin tức gì không thể nói cho người khác biết? Không, Từ Dao này tuyệt đối không thể thua Tô Nhan được! Nếu đời này đã không thể yên ổn mà giả dạng được nữa, vậy thì chi bằng xé nát mặt ra đi! Tô Nhan liếc mắt nhìn Lam Thất Thất một cách đầy ẩn ý, nói: “Cậu có thấy Từ Dao phiền phức không?” Lam Thất Thất đáp: “Thật phiền phức” Tô Nhan lại hỏi Trì Liệt và Tô Nghiêu: “Hai người thì sao?” Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông kia đứng chung một chiến tuyến: “Cô ta ồn ào chết đi được” Tô Nhan ngoäc ngoäc ngón tay, nói: “Vậy thì đúng lúc tôi cũng thấy cô ta quá phiền phức quá khó chịu, hôm nay muốn trút giận một chút” Hai mắt Lam Thất Thất sáng lên: “Cậu nói… đúng lúc bây giờ chú Tô Kỳ không ở đây, trêи dưới nhà họ Tô đều nghe theo cậu hết!” Tô Nhan xoa xoa tay, bày ra vẻ mặt muốn làm chuyện xấu xa gì đó. “Mau, Nghiêu Nghiêu, đi mở cửa kêu chó vào đây!” Tô Nghiêu vừa nghe xong liền cười nhếch mép một cái, gần như lao ra ngoài mở cửa, Từ Dao và Diệp Tiêu vẫn còn đang sững sờ. Sao… sao đột nhiên bọn họ lại thay đổi chủ ý để bọn họ vào? Có phải là có cạm bấy gì không? Tô Nhan vừa nhìn thấy vẻ cảnh giác của Diệp Tiêu liền hừ một tiếng, nói: “Anh ta cũng không dễ lừa” Nói xong cô liền nháy mắt với Lam Thất Thất một cái, sau đó nói: “Hai người vào đi, hôm nay dù thể nào hai người cũng đã đến làm khách ở nhà họ Tô chúng tôi” Từ Dao cười khấy, sải bước vào trong. Diệp Tiêu thấy Từ Dao đã bước vào cũng vào theo. Không ngờ, giây tiếp theo… Cánh cửa lớn của nhà họ Tô ở sau lưng bọn họ liền giống như cánh cửa ở địa ngục, đóng sầm một cái. Hoàn toàn đóng chặt lại. Từ Dao sợ tới mức lùi về sau hai bước. Cô ta nghĩ đến Diệp Tiêu đang ở bên cạnh, bọn Tô Nhan cũng chỉ hù dọa cô ta một chút thôi. Cô †a nói: “Lam Thất Thất, cô lo chuyện bao đồng làm gì? Chuyện cần giải quyết giữa tôi và Tô Nhan không liên quan gì đến cô đâu!” Cô ta vừa dứt lời, một chiếc bình hoa được phi xuống từ tầng hai, đập xuống đất rồi vỡ choang bên cạnh chân cô ta, mảnh thủy tinh rơi vương vãi trêи nền đất Từ Dao ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ tôn quý tao nhã bước từ tên lầu xuống của Tô Nhan, khớp ngón tay cô bấm chặt, môi cong lên cười như một nữ đế, trong đôi mắt sáng rực đều ngập tràn sát ý. Ánh mắt đó cực kỳ giống với vẻ mỉa mai tàn nhẫn của Đường Duy: “Cô chưa bao giờ thấy chuyện phải tự dâng đến tận cửa hả? Thất Thất, coi cửa kỹ vào”