Đêm nay vô cùng yên ảng chả có tí sóng gió, Tô Nghiêu chờ Tô Nhan cùng Trì Liệt đi vào thì sau đó cùng Đường Duy nói chuyện. Hiện giờ những gì cần nói cũng đã nói, cậu †a không cho Đường Duy một tí gì thương cảm, tàn nhãn ngăn cách cậu ở ngoài cửa. Người đàn ông đứng ở bên ngoài toàn thân run lên, rồi thất thần lùi về sau vài bước, còn thiếu chút nữa là đứng không vững rồi, khó khăn lắm mới vịn vào tưởng để ổn định lại. Tay cậu run cầm cập, cứ như chẳng có đủ sức để nắm lấy cái gì cả. Cậu rất muốn nhanh chóng đi vào phòng để có thể bắt Trì Liệt đi ra khỏi phòng Tô Nhan, nhưng bây giờ, cậu lại sợ, sợ chính mình sẽ nhìn thấy Tô Nhan đang ngủ trong vòng tay của Trì Liệt. Cậu rất muốn có thể đá văng cửa phòng của Tô Nhan mà không cần phải băn khoăn và dứt khoát siết chặt cô lại trong thế giới của mình để làm xăng làm bậy, ngăn cách Tô Nhan khỏi thế giới bên ngoài. Năm được cổ áo, dường như bị quá sức vì huyết áp cứ hạ xuống và sự co thắt liên tục của con tìm, Đường Duy khó khăn thở mạnh một cái. Cậu tự hỏi bản thân mình. Đường Duy, hai năm trước, khi mày tổn thương Tô Nhan một cách trắng trợn thì mày có từng nghĩ sẽ có ngày mày rơi vào tình cảnh như bây giờ không? Không có… không hề có. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới điều này. Nhưng mà… Tô Nhan à, bây giờ anh đã hối hận, anh hối hận rồi, như em đã từng mong muốn… “Muốn anh… phải như thế nào đây..” Đường Duy không có tí sức lực nào tựa vào tường, cả thân người cứ trượt xuống dưới từng chút một: Rõ ràng là ở ngay ngoài cửa nhà Tô Nhan, nhưng lại chẳng thế bước thêm bước nào nữa. “Tô Nhan, em muốn anh phải làm như thế nào đây…” Đường Duy gần như bất lực mà thì thào: “Muốn anh làm như thế nào đây… hãy nói cho anh biết đi…” Tâm nhìn dần trở nên mơ hồ hơn, chẳng biết thứ chất lỏng nóng ấm gì đang dần tràn ra nữa. “Rốt cuộc là phải đến mức nào, thì em mới bằng lòng…” Nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. “..Trở về đi mà” Nhưng không ai nghe thấy cả Đêm hôm đó, Tô Nhan ngủ rất ngon, buổi sáng khi tỉnh dậy thì các tia nằng đã chiếu qua khung cửa sổ rồi, bầu không khí ấm áp đó làm cô thoải mái đến nheo mắt lại. ‘Vừa quay đầu, cô đã thấy có người nằm bên mép giường ngủ thẳng cảng. Tô Nhan muốn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót Tư thế ngủ của Trì Liệt thật sự rất khác với Đường Duy. Người có thể ngủ một cách thoải mái và thả lõng cả cơ thể mà không có tí lo lắng gì thì chắc là từ khi còn nhỏ đã sống khá lạc quan và hoạt bát rồi. Nhưng Đường Duy thì lại khác. €ó vài đêm khuya, khi cô mở mắt tỉnh dậy trợn tròn mắt chờ mặt trời mọc, ngoảnh đầu. nhìn thấy Đường Duy đang ngủ say, lại nghiêng thân mình cau mày, như một lớp phòng bị chắc chẵn vậy. Cậu được sinh ra từ trong vực sâu, trả qua núi đao biển lửa, sẽ không yêu ai, cũng sẽ không yêu mình đâu. Thu hồi tầm mắt, Tô Nhan đi đến, đấy Trì Liệt một cái: “Này” Trì Liệt tát Tô Nhan một phát rõ to: “Tránh ra chỗ khác đi” Tô Nhan nở nụ cười khi thấy anh ta tức giận, tối qua đã qua đêm ở nhà người ta, sáng dậy lại còn có thể đùa giỡn như vậy. Vì thế cô cho anh ta ăn một cước: “Đây là giường của em, anh đi xuống cho em” “A” Trì Liệt bị đá cho một phát nên đã hoàn toàn tỉnh giấc, vẻ mặt bực tức: “Tại sao lại đá anh?” Tô Nhan nói: “Để mời anh rời khỏi giường của em” Trì Liệt rất tức giận đến mức nghiến cả răng: “Em tệ lắm! Có cần thiết phải đá anh như: thế không?” Tô Nhan quay ra phía cửa sổ để nhìn cứ như chả nghe được anh ta đang nói gì vậy đó. Tô Nghiêu ở bên ngoài nghe được tiếng động nên đến gõ cửa: “Chị dậy rồi à?” Trì Liệt lập tức đứng lên: “Dậy rồi” “Hôm nay hai người có lịch trình gì không?” Trì Liệt nhìn xung quanh: “Có chứ, hôm nay sau khi đi gặp họ hàng của chị em thì sẽ dẫn cô ấy đi gặp người lớn bên nhà anh” Đây là… cho hai bên gia đình gặp mặt.