Cửa phòng Đường Duy từ từ khép lại như đóng lại tia sáng yếu ớt cuối cùng trong thế giới của cậu Cậu giống như một con ốc sên yếu đuối, chui vào vỏ bọc chắc chắn dày cộm của mình, cắt đứt tất cả các mối liên hệ của bản thân với thế giới bên ngoài. Sau đó, Bạc Dạ xem xong phim, lên lâu mới phát hiện cửa phòng con trai mình đã khóa chặt, bèn gõ cửa hỏi: “Đường Duy à?” Bên trong không có tiếng trả lời. Hừm, chuyện này thật khó giải quyết mà Cũng chưa thấy bộ dạng ủ rũ này của Đường Duy. Bạc Dạ lại nói: “Bây giờ lại giở cái trò rùa đen rụt cổ này hả?” Đường Duy vẫn không mở cửa Bạc Dạ nói: “Thì là, nhớ lúc đầu, ba của con, ba cũng… cũng làm hành động này. Đúng vậy. Con nói ba có thể lấy mẹ con về nhà, còn không phải… còn không phải dựa vào đầu óc hay sao. Con mở cửa ra đi” Giọng nói rầu rĩ của Đường Duy vang lên: “Không đâu. Con thông minh hơn ba, không thích tham khảo ý kiến của ba đâu.” “” Bạc Dạ thiếu chút nữa phun một ngụm nước bọt vào cửa phòng Đường Duy: “Ba nhổ vào, con IQ thì cao mà EQ thấp tịt thế thì dùng được cái đếch gì. Thông minh như thế không phải vẫn không kéo Tô Nhan về làm con dâu của ba hay sao” Đường Duy như bị chọc giận, cao giọng nói to: “Ai nói Tô Nhan muốn làm con dâu của ba chứ, đó là ba tự mình nghĩ ra. Tô Nhan chưa bao giờ nói như vậy” Lắng nghe cẩn thận trong giọng của cậu giống như còn có chút tủi thân. “Lúc trước còn đi học, Tô Nhan ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đến công ty của ba thực tập giúp đỡ, còn không lấy một đồng nào” Bạc Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói con đầu heo còn bày đặt tức giận ra mặt. Giờ còn loanh quanh trong phòng thì có ích gì, mau đi tìm Tô Nhan đi, nói xin lỗi với người ta” “Con…” Đường Duy ngược lại càng ra sức quấn chặt chăn tựa như muốn chui sâu vào đó: “Cho dù bây giờ con có giải thích thì cô ấy cũng không chấp nhận” Vô ích thôi. Cậu đã… đã hối hận rồi, nhưng đã quá muộn màng. Cậu còn có thể làm gì đây, trơ mắt nhìn Tô Nhan cùng người đàn ông khác bên nhau lâu dài sao? Đôi mắt Bạc Dạ sáng lên: “Vậy con đây là đang thừa nhận mình sai đó hả?” Đường Duy không hé răng một lời. Ngoài cửa, Bạc Dạ quay đầu lại nói với Đường Thi: “Bà xã, cho anh mượn cái kẹp tóc.” Đường Thi nghi hoặc lấy kẹp tóc xuống. Sau khi thấy Bạc Dạ cầm kẹp trong tay cảm vào ổ khóa, không biết xoay xoay kiểu gì mà chưa đến hai lượt, ổ khóa đã tạch một tiếng, của phòng Đường Duy đã mở ra. Đường Thi trợn mắt há hốc mồm. Đường Duy ở trong phòng nghe thấy tiếng động, vừa tức vừa vội: “Bạc Dạ, đời trước ba là trộm hả!” “Nào nào nào, con trai sao lại gọi cả tên ba ra thế” Bạc Dạ trực tiếp bật công tắc đèn trêи tường: “Đường Duy, đứng lên” Đường Duy rụt lại bất động. “Có thấy mất mặt không hả!” Bạc Dạ nổi giận: “Đứng lên, đi tìm Tô Nhan!” “Đêm hôm khuya khoắt..” Đường Duy kêu lên một tiếng, chẳng thấy bóng dáng của cậu bé thiên tài lúc ban đầu nữa mà giống như một chiếc lốp dự phòng nhát gan: “Đi tìm vào lúc này còn xấu hổ hơn!” “Con thì hiểu cái gì!” Bạc Dạ hét lên mảng: “Đêm hôm, đêm hôm khuya khoắt mới khiến con gái nhà người ta cảm động con ạ! Tình cảm nửa đêm mới phong phú, hơn nữa đêm khuya con không đi ngủ mà đi tìm người ta, càng thêm đáng thương. Có khi Tô Nhan mắt nhập nhèm nhất thời sẽ bị con làm choáng. váng, vui vẻ cùng con nói chuyện thì sao?” Không hổ là tên tra nam, nghĩ được nhiều như vậy! “Làm gì có chuyện đưa ra chủ ý kiểu này cho con trai hả?” Đường Thỉ nói: “Thì ra lúc trước anh cũng lừa em như thế này đây” Bạc Dạ nói: “Chủ ý tuy rằng cũ rích, nhưng cũng có tác dụng mà. Em xem, em không phải là ví dụ sống hay sao..”