*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tô Kỳ cũng không phải là cái loại ba mẹ truyền thống cứng ngắc đó, con gái của mình chịu nhiều đau khổ ở chỗ Đường Duy như vậy, nếu như bây giờ có người nguyện ý đối xử thật tốt với con bé, như vậy thì Tô Kỳ sẽ vô cùng hết sức vui vẻ giao phó con gái của mình cho người đàn ông có thể tin tưởng được hơn. Vì vậy Tô Kỳ lập tức lấy điện thoại di động ra tính toán gọi cho Bạc Dạ, lại bị Tô Nhan ngăn cản Gô ấy nói: “Ba, không cần đâu.” Tô Kỳ nhìn Tô Nhan, quan sát từ trêи xuống dưới: ‘Tại sao? Nếu quay đầu lại Đường Duy lại tới đây tặng đồ, hai đứa mà gặp được, vậy thì sẽ vô cùng lúng túng đó.” “Hai năm qua anh ta vẫn luôn làm như vậy phải không?” Tô Nhan run rẩy, hỏi: “Đây là đang làm gì vậy, dùng hành động tới bù đắp lại cho ba hay sao?” Tô Kỳ xoa xoa gáy: “Cũng… Coi như là vậy đi” Kể từ khi anh biết thăng nhóc thối Đường Duy kia để cho Tô Nhan đi phá thai, thì về sau vẫn luôn không có vẻ mặt tốt với Đường Duy. Cũng cảm thấy lúc trước đối tốt với cậu như vậy thật đúng là do mắt bị mù mà, lớn lên là ngay lập tức biến thành một tên vong ơn bội nghĩa. Cuối cùng Tô Nhan bỏ đi, đi ra nước ngoài cái là mất tin tức, Đường Duy giống như là sụp đổ vậy, làm sao còn có mặt mũi để mà nói được. Sau việc kia mỗi ngày Tô Kỳ đều làm mặt lạnh, Đường Duy kiên trì tới nhà tìm anh, chỉ muốn hỏi ra một chút xíu tin tức của Tô Nhan. Ngay lúc đó Tô Kỳ đã nói: “Cái chân bị gấy kia của cậu không có phụ trách, cho nên tới đây tìm kẻ đầu sỏ hay sao? Nếu không thì đế tôi gọi con gái mình về, để nó ngồi tù mấy năm, cậu thấy có hài lòng hay không?” Khi đó sắc mặt của Đường Duy trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giống như là bị người dùng dao đâm xuyên qua từ phía sau lưng vậy. “Không cần phải nói” Giọng nói lúc này của Tô Nhan lạnh lùng đến mức đáng sợ, giống như là một người máy không có tình cảm vậy. Cô nói: ‘Không cần phải ngăn cản anh ta tới tìm ba đế bù đắp” Đuôi lông mày của Trì Liệt hơi nhướng lên Tô Nhan cười, nhưng bên trong đôi mắt lại không có lấy một nụ cười nào: “Tất cả những thứ mà Đường Duy cho ba và con, hãy đều nhận lấy đi. Đừng có khách khí, đó là do anh ta nợ con, là chuyện anh ta nên làm. Tại sao anh †a có thể không bù đắp được? Một năm, hai năm, mười năm, anh ta cũng phải đạp sập cửa chính là chúng ta, bù đắp lại cho con” Tô Kỳ ngây ngẩn cả người, anh bị dáng vẻ lạnh lùng chưa bao giờ nhìn thấy qua này của Tô Nhan làm cho sợ hết hồn, giơ tay lên xoa mặt con gái mình: “Nhan Nhan…” Tô Nhan lầm bầm, âm thanh càng ngày càng nhẹ, lại càng ngày càng hận: “Không thể nào dừng lại, anh ta nhất định phải bù đắp cho. con, quỳ xuống đất cầu xin, đều là báo ứng mà anh ta phải nhận” Trì Liệt không lên tiếng, cho đến khi Tô Nhan hít thở sâu một hơi, giống như là bĩnh tĩnh lại trong nháy mắt, sau đó lập tức trở lại làm một Tô Nhan yêu kiều cười, cô nhìn Trì Liệt nói: “Anh cũng không phải tránh đi” Trì Liệt vui vẻ, xòe hai bàn tay ra: “Anh nhìn thấy Đường Duy cũng không sợ, là em sợ thì có. Không, từ nay về sau, cô cũng sẽ không sợ nữa * Tối hôm đó Trì thật sự ở lại nhà họ Tô như lời Tô Nhan nói, ánh mắt Tô Nghiêu nhìn cậu ta như hận không thể đốt thành một cái hố ở trêи mặt của cậu ta vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Liệt ôm gối đầu nghênh ngang đi vào căn phòng của Tô Nhan, làm em trai thiếu chút nữa là cản nát hàm răng. Tô Nhan đang chơi trò chơi, nhìn thấy cậu ta đi vào thì lên tiếng chào hỏi: “Này, đã tắm rửa chưa đó?” Trì Liệt ném gối đầu qua, nói: “Thật sự muốn ngủ cùng anh sao? Em nói xem nếu Đường Duy biết thì có thể muốn đánh chết anh hay không?” Tô Nhan nói: “Anh không nói, thì Đường Duy làm sao có thể biết được?” Trì Liệt nói: “Anh đã nói chuyện với ba mình, quay lại Đường Duy chắc chắn sẽ biết” ‘Vừa nghe được câu “Đường Duy chắc chắn sẽ biết”, Tô Nhan lập tức bày ra một tư thế xinh đẹp, giống như là không thể chờ đợi được tin tức truyền đến tai của Đường Duy vậy: “Vậy anh nhìn xem một chút xem, hôm nay có hứng thú gì hay không?” Trì Liệt cũng bày ra vẻ mặt cười híp mắt nói: “Không có, rất xin lỗi” Chậc.