Lời này khiến cho Tô Nghiêu đứng ở bên cạnh nghe được trực tiếp giơ chân lên: “Không cho phép!” Lam Thất Thất nghiêng đầu nói: “Chị gái của cậu ngủ chung với bạn trai thì có làm sao?” “Em nói chính là không được!” Khuôn mặt của Tô Nghiêu đỏ bừng lên, lắp bắp cả nửa ngày, mới oán hận nói: “Dù sao thì chính là không cho phép! Huống chỉ chuyện này còn chưa có xác định, đã trực tiếp tới nhà họ Tô này ngủ qua đêm, cái này… quy củ từ đâu ra vậy” “Tô Nghiêu, cái dáng vẻ này của cậu rất giống với một người lớn đó” Lam Thất Thất vui vẻ, che miệng cười cả nửa ngày: “Tâm đầu ý hợp lại có tiết tấu thích hợp nữa, thì ngủ chung cũng có làm sao, chị gái của cậu cũng đã là người lớn rồi, bây giờ cũng đã sớm không còn là triều Thanh nữa, mấy cái tư. tưởng như vậy có thể ném đi được rồi” Tô Nghiêu biết, đương nhiên là cậu ta biết là mình đang nói chuyện mà không suy nghĩ, nhưng mà cậu ta làm cách nào cũng không thể chấp nhận được việc Tô Nhan dẫn một người đàn ông trưởng thành về nhà. Còn công khai kéo tay nhau với người đàn ông này, thân mật với anh ta như vậy! ‘Vốn cho là một Đường Duy đã đủ để lo lắng rồi, ai biết lại còn tới thêm một Trì Liệt nữal!! Tô Nghiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Tô Nhan, cả người cũng tức giận, kêu một tiếng: “Tô Nhan!” Đột nhiên bị người dùng giọng nói tức giận gọi tên mình, Tô Nhan nghi ngờ dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu ta: “Làm sao?” “Chị…” Tô Nghiêu muốn nói cái gì đó, rồi lại nuốt trở vào, chỉ có thể dịch chuyển ánh mắt nhìn sang Trì Liệt ở bên cạnh Tô Nhan. Trì Liệt đã nhận ra người em trai này có lòng thù địch đối với mình, cậu ta mang vẻ mặt mờ mịt chỉ vào mình: “Em có chuyện gì?” Tô Nghiêu giống như chỉ hận không thể. rèn sắt thành thép đập mạnh một cái vào bức tường, hét to: “Không có gì cải Em mặc kệ! Tô Nhan bản thân chị vui vẻ là tốt rồi! Em sẽ không xen vào nữa!” Trì Liệt cảm thấy vô cùng buồn cười: “Tại sao mà em trai của em lại tức giận như vậy?” Tô Nhan nói: “Đừng động vào em ấy, từ. nhỏ đến lớn đã như vậy rồi, Hỗn Thế Ma Vương.” Nói xong thì cùng Trì Liệt đi vào trong “Buổi tối ba em sẽ trở về, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho anh biết.” Trì Liệt không có chút khẩn trương nào nói: “Hả, được.” Lam Thất Thất ngược lại còn phấn khởi hơn cả so với cậu ta: “Trì Liệt anh không thấy kϊƈɦ động sao, sắp được gặp ba của bạn gái đó! Đây chính là ba vợ tương lai đó nha!” Vẻ mặt của Trì không có chút gì là lúng túng: “Này… Không phải là gặp người lớn thôi sao?” Cậu ta cũng không có chỗ nào phải thấy mất mặt, có cái gì mà phải khẩn trương chứ? “Cánh cửa này liên quan đến tương lai của hai người đó” Lam Thất Thất nói một câu, ngược lại khiến cho sắc mặt của Tô Nhan thay đổi một chút. Trì Liệt chỉ có thể mỉm cười nhẹ một cái nhìn Tô Nhan, nói một cách đầy ẩn ý: “Tương lai sao…” Hoặc có lẽ, hai người bọn họ căn bản là không có tương lai. * Buổi tối khi Tô Kỳ về đến nhà, nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang ngồi bên cạnh con gái của mình, ba già bị dọa sợ đến mức đứng tại chỗ kêu lên thành tiếng: “Đàn ông, đàn ông, bạn trai?!” Trì Liệt cười híp mắt: “Cháu chào chú.” Tô Kỳ cứng ngắc nghiêng đầu nhìn Tô Nhan: “Con gái, con… Con nghiêm túc chứ?” Vậy, Đường Duy kia, nói không cần là không cần sao? Hai năm qua Đường Duy tìm anh vô cùng chăm chỉ đó… Tô Kỳ lầm bầm: “Xong rồi xong rồi, mình phải gọi điện thoại cho Bạc Dạ” Tô Nhan nói: “Ba gọi điện thoại cho người 1a làm cái gì vậy chứ” “Gọi điện thoại để cho con trai anh ta sau này đứng có tới tìm ba nữa” Tô Kỳ nói: “Hai năm qua con không có ở đây Đường Duy vẫn luôn tới chăm sóc cho ba, giống như là con trai của ba vậy, ba lại ngại nên hết lần này tới lân khác cũng không có đuổi đi được, ba biết miệng nó cứng rän không chịu nói, thật ra thì chính là muốn ở lại để bù đắp, nhưng mà… Tô Kỳ ngừng một chút nhìn về phía Trì Liệt, ánh mắt trịnh trọng: “Nếu như cậu và con gái tôi nói chuyện nghiêm túc, như vậy thì những chuyện trong quá khứ kia, cũng nên rời khỏi cuộc sống của con gái tôi rồi”