*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. * Trong đầu anh ta lướt qua rất nhiều loại khả năng, hết lần này đến lần khác anh ta bác bỏ chuyện sau này của mình và Lam Thất Thất. Từ Thánh Mẫn lắc đầu: "Cô ấy sẽ không như thế Chí ít với tính cách quật cường của Lam Thất Thất, cô cũng không có khả năng tùy ý đi thích người khác, cho nên nếu như sau này Lam Thất Thất có yêu ai nữa, thì chắc chắn cũng sẽ suy tính rất kỹ. Anh ta cũng không thể nhúng tay vào được. Nhưng nghe thấy Từ Thánh Mẫn nói vậy, Sakahara Kurosawa chỉ có thể bất đắc dĩ: "Vậy tôi coi mù vậy, không nhúng tay vào "Vốn cũng không có chuyện gì liên quan đến hai chúng ta." Giọng Từ Thánh Mẫn gay gắt hơn: "Lam Thất Thất thích ai đơn giản chỉ là chuyện cá nhân của cô ấy thôi.” "Lão Từ nói chuyện hơi quá rồi." Sakahara Kurosawa nhắc nhở anh ta: "Đừng nói chuyện như vậy chứ, về sau anh còn định cùng Lam Thất Thất qua lại không Qua lại? Từ Thánh Mân suy nghĩ một chút, dứt khoát cắn răng nói: "Không qua lại. "Đó không phải ý của Từ Dao sao, bây giờ cô ta và Diệp Tiêu là cùng một bọn." Sakahara Kurosawa có ý riêng: "Ba của anh ở đó không chừng sẽ đứng về phía cô ta." Kế thôi." Giọng nói của Từ Thánh Mẫn lạnh lùng, trong mắt giống như không có gì khác: "Dù sao sinh ra ở nhà họ Từ, mọi chuyện cần thiết có lẽ sớm cũng đã được định trước. Anh ta không muốn cướp. Nếu Từ Dao muốn thì cứ để cô ta làm. Sakahara Kurosawa há hốc mồm, nuốt lời muốn nói trở vào. khi Lam Thất Thất về đến nhà đã là nửa đêm, Lam Minh đứng ở cổng nhìn xung quanh, chờ đợi con gái bảo bối của mình quay về, kết quả là vừa trông thấy con gái xuống xe taxi, đã bụm mặt khóc lóc chút chít chạy đến trước mặt anh ta. Người làm cha thấy thế lập tức tức giận: "Ai bắt nạt con rồi?" Lam Thất Thất gào khóc: "Ba! Từ Thánh Mẫn đúng là không ra gì!” Lam Minh tức giận đến mức phát điên, liên tục đồng ý: "Đúng rồi! Tên điên kia thì đâu phải đàn ông! Thắng đó không xứng với con!” Đợi một hồi, Lam Minh lập tức ý thức được đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, thế là đè bả vai Lam Thất Thất lại: "Từ Thánh Mân thế nào?” Lam Thất Thất muốn nói nhưng cuối cùng cũng kiêm chế nhịn được, cuối cùng vành mắt đỏ bừng, nói: "Con từ bo." Lam Minh vui mừng nhưởng mày, nếu không phải sợ tâm trạng Lam Thất Thất không tốt, bây giờ anh ta cũng muốn có thể ra ngoài bàn một trận pháo chúc mừng, mà phải là cái loại vọt thẳng lên trời kìa. Thế là anh ta chỉ có thể đổi thành việc xoa xoa tay để diễn tả sự kϊƈɦ động của mình: "Con nghĩ thoáng như thế rồi sao? Thế là tốt! Mai ba đưa có đi ra ngoài du lịch giải sau." "Không cần đầu ba." Lam Thất Thất bĩu môi, xấu hổ muốn che lại khuôn mặt vừa mới khóc của mình: "Là con nghĩ thoảng rồi, ba đừng lo lắng, con sẽ không có chuyện gì đâu." Cô biết mình như thế này cũng rất mất mặt, nhưng cũng tốt, không cần tiếp tục mất mặt nữa rồi. "Sắp đến cuối tuần rồi, con hẹn bạn bè ra ngoài chơi một chút đi, đừng làm bản thân buồn bực." Lam Minh vỗ vô bả vai Lam Thất Thất, anh ta biết đây là mối tình đầu của con gái mình, cũng là mối tình đầu kết thúc nhanh nhất, cho nên chỉ có thể nghĩ cách để cô thoát khỏi ám ảnh nhanh một chút: "Con có muốn mua gì không? Hoặc là... Ba có một người bạn có là một diễn viên, có cần ba giới thiệu cho con làm quen với người ta không?” Lam Thất Thất chỉ là khoát khoát tay, sau đó trầm mặc đi vào nhà, Lam Minh nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ trơ trọi của con gái mình, vô cùng đau lòng. Nhưng ngoài dự kiến của Lam Thất Thất chính là, tuần này Hồ Quân hẹn cô ra ngoài chơi. Lạc Du Du nghe vậy liền thấy có hi vọng, điên cuồng nhắn tin wechat cho Lam Thất Thất, đi nha đi nha, coi như là điều chỉnh tâm trạng. Lam Thất Thất cũng không già mồm, đồng ý. Vào ngày hẹn hôm đó, Hồ Quân đến đón Lam Thất Thất, vừa đúng lúc gặp gỡ Lam Minh đi bộ từ trong hoa viên ra, tập trung nhìn một lúc, ồ, đây không phải là lãnh