*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Con người của Bạc Nhan bỗng nhiên nhíu chặt. Sau khi Tô Nghiêu nói ra những lời này, cả bầu không khí lập tức trở nên im lặng giống như bị người ta ấn vào nút tạm dừng, tất cả mọi thứ bị xóa sạch âm thanh. Bạc Nhan có thể nhìn thấy mu bàn tay của Tô Nghiêu bởi vì căng thẳng mà nổi gân xanh, cô im lặng rất lâu rồi mới nói: "Nghiêu Nghiêu, những lời nói của em..." “Em không đủ mạnh mẽ sao? Hay là nhà họ Tô không đủ mạnh mẽ?” Tô Nghiêu chất vấn Bạc Nhan: “Đến nỗi để chị phải kết hôn với Diệp Tiêu? Đây không phải là đang bán con gái sao? Sao ba có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ!” “Ba không bán con gái.” Sợ Tô Nghiêu ghi hận Tô Kỳ nên Bạc Nhan lập tức giải thích: “Ba sợ chị không thể quên được quá khứ cho nên muốn tìm cho chị một người tốt. Nhà họ Diệp và nhà họ Tô đã có mấy đời thân nhau, khả năng kinh tế tương đương với nhau cho nên ba mới có thể yên tâm gả chị đi, nếu như gả tới nơi khác ba sợ chị phải chịu oan ức.” Những lời này đã giải thích tất cả mọi thứ làm cho tất cả những suy nghĩ mà Tô Nghiêu muốn nói đều bị chặn lại ở trong cổ họng. “Vậy sao..." Yết hầu của cậu ta khẽ giật: “Vậy sao, ba tính toán thật là tốt, ba tìm một gia đình khá giả cho chị cũng đã sắp xếp cuộc hành trình nửa đời sau cho chị. Em phải cảm ơn ông ấy đúng không? Chị cũng muốn em cảm ơn ông ấy đúng không? Cảm ơn ông ấy đã tùy tiện chủ trương, cảm ơn ông ấy đã trải đường sẵn cho chị, Bạc Nhan chị cứ như vậy cam tâm tình nguyện sao! Hôn nhân mà không có tình yêu thì có thể mang tới hạnh phúc gì cho chị chứ? Chị tỉnh lại đi, chị gả đi rồi cả đời cũng sẽ không yên tâm!” Cuối cùng Tô Nghiêu gần như gào thét, ngay cả Lam Thất Thất đang đi xuống dưới lầu để tránh cuộc trò chuyện giữa họ cũng nghe thấy giọng nói của cậu ta, cậu ta nói: "Bạc Nhan, chị giả vờ là người dĩ hòa vi quý trong cuộc đời này vậy thì tất cả sự thật có thể trôi qua hết sao? Chị không lừa được bản thân! Đường Duy vĩnh viễn là cây gai ở trong lòng chị, trừ phi chị rút bỏ anh ta ra khỏi lòng!” Những lời này giống như một lưỡi dao đâm vào trong tim của Bạc Nhan tạo ra một lỗ thủng lớn. “Em không cho phép chị giả cho Diệp Tiêu.” Tô Nghiêu vừa nói vừa lùi sang một bên: “Em sẽ không cho phép, Bạc Nhan em tuyệt đối sẽ không cho phép, ít nhất nhà họ Tô còn có thể bảo đảm cho chị không phải lo lắng trong suốt phần đời còn lại, chị gả tới nhà họ Diệp ngộ nhỡ Diệp Tiêu nhìn chị không vừa mắt, đối với chị mà nói lại là một cuộc tranh chấp. Bạc Nhan lắc đầu: "Nghiêu Nghiêu, đừng như vậy..." "Không quên được Đường Duy thì không quên được, không ai ép chị phải quên, chị đợi ở nhà họ Tô ít nhất cũng sẽ không cần phải xem sắc mặt của nhà họ Diệp để quên Đường Duy... Giọng nói của Tô Nghiêu càng ngày càng nhẹ, càng về sau càng giống như là cầu xin, cậu ta run giọng nói: “Chị đợi ở nhà họ Tô ít nhất thì em có thể bảo vệ chị, cho dù cả đời này chị chỉ nhớ một mình Đường Duy... Có một số tình cảm đã rơi xuống vực thẳm từ lúc mới nảy nở. Vậy thì hãy để cậu ta dùng những sức lực cuối cùng để nhìn cô từ trong vực thẳm đi. Tô Nghiêu nói xong những lời này thì xoay người đi, Bạc Nhan lấy lại tinh thần gọi cậu ta: "Nghiêu Nghiêu? Em lại muốn đi đâu vậy?” “Em đi tìm ba để ông ấy hủy bỏ hôn ước của chị.” Mỗi chữ mỗi câu của Tô Nghiêu giống như là khoét tim mổ phổi: “Em đã nói rồi, em không cho phép chị gả cho Diệp Tiêu!” “Tất cả đều đã được bàn xong rồi, em nói như vậy thì mặt mũi của ba để ở đâu chứ?”