*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Thất Thất vừa dứt lời, có một giọng nói vang lên phía sau Từ Thánh Mẫn. “Thế sao?” Có người từ từ bước vào cửa nhà họ Lam, không hề xấu hổ chút nào, giống như bước vào nhà mình vậy, nói cách khác chính là hoàn toàn không để mắt tới nhà họ Lam. Đường Duy bước lại gần, khuôn mặt lạnh nhạt khiến Lam Thất Thất có hơi hoảng sợ. “Muốn tôi tự mình tới sao? Hửm?” Đường Duy nói xong câu này, nhếch môi cười: “Phô trương gớm nhỉ.” Dứt lời, dù Lam Thất Thất và Đường Duy cùng trong một giới, nhưng thấy ánh mắt này của Đường Duy, cô ấy vẫn hơi sợ. Sợ Đường Duy thực sự kϊƈɦ động, không ai kéo lại nổi, thậm chí ngay cả ba cậu cũng không ngăn được cậu. “Lời thừa thãi thì cũng không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ?” Đường Duy mở miệng nói thẳng Lam Thất Thất rồi đi: “Đưa Bạc Nhan ra đây” Lam Thất Thất bị dọa nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cứng rắn nhịn mà nói: “Anh muốn làm gì? Bạc Nhan ở chỗ này của tôi thì có liên quan gì đến anh?” “Để tránh cho hai nhà chúng tôi vạch mặt nhau.” Đường Duy ngừng lại, giống như lùi bước cho Lam Thất Thất: “Tốt nhất là cô nên thức thời một chút.” “Tôi dựa vào cái gì chứ!” Lam Thất Thất cắn răng: “Không phải anh có bản lĩnh im hơi lặng tiếng đưa người đi sao? Lần ở nước ngoài đó, không phải anh đã làm như thế dưới mí mắt Vinh Sở sao? Hôm nay tôi lại muốn nhìn xem, anh có thể làm một lần nữa trước mặt tôi không!” “Lam Thất Thất!” Từ Thánh Mân ở một bên trầm giọng quát: “Cô đừng có cứng rắn với Đường Duy! “Vì sao tôi phải cho anh ta vào?” Lam Thất Thất thấy oan ức thay cho Bạc Nhan, cô ấy nghĩ mình tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà giàu danh chính ngôn thuận, Đường Duy thật sự dám làm cái gì không được với cô ấy sao! Anh ta dám, Lam Minh là người đầu tiên đập bàn! Thế là có chút khí thế, Lam Thất Thất nói: “Anh đừng hòng tiếp cận Bạc Nhan nữa, Bạc Nhan sẽ nhanh chóng gả vào nhà họ Diệp, hoàn toàn không có quan hệ gì với anh, quên không ngăn được người khác tám chuyện, tự anh đi về đi!” “Gả vào nhà họ Diệp?” Đường Duy như thể nghe được cái gì đó buồn cười: “Cô ấy thật sự tưởng như thế thì có thể rũ sạch sao?” “Vậy thì anh còn muốn làm gì?” Lam Thất Thất chất vấn: “Anh có biết Bạc Nhan bị anh làm tổn thương thảm thế nào không! Đường Duy, nếu phải lấy những tội lỗi trong quá khứ ra để trừng phạt Bạc Nhan, thì cô ấy cũng đã chịu đủ rồi!” Chịu đủ rồi! “Còn nói về trả lại, cô ấy đã sớm không nợ anh cái gì.” Lam Thất Thất siết chặt ngón tay: “Bây giờ cô ấy đính hôn với Diệp Tiêu, cũng coi như tìm một nơi trở về, vì sao anh còn muốn dây dưa nữa? Rốt cuộc anh không muốn Bạc Nhan gả cho người khác nhiều như thế nào?” Câu nói này như con dao đâm xuyên vào ngực Đường Duy, cả người cậu chấn động, sắc mặt hơi trång bêch. Cậu không muốn Bạc Nhan gả cho người khác nhiều như thế nào sao? Vừa nghĩ đến Bạc Nhan bị người khác đụng vào, cậu liền nổi giận hung ác! “Lam Thất Thất.” Đột nhiên, có người ở lầu hai đẩy cửa ra. Bạc Nhan mặc một bộ đồ ngủ xuất hiện, sắc mặt trắng bệch, nhìn Đường Duy dưới lầu, cô lẩm bẩm: “Đường Duy, nếu anh thật sự