*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bầu trời tối đi một cách nhanh chóng, Bạc Nhan cũng không còn sức để suy nghĩ nữa, vào giây phút cuối cùng, thứ hiện lên trong đầu cô chính là một đôi mắt đen như màn đêm. Không, không được thế nữa... Ý thức trở về hư vô, cô cảm thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Bạc Nhan lại mở mắt ra một lần nữa. Đôi mắt đó đang nhìn cô. Giống như sự phản chiếu của dải Ngân hà, lạnh lẽo, tối tăm và không thấy đáy. Cô cho rằng mình còn chưa tỉnh hẳn, thậm chí còn đưa tay lên nhéo mặt mình, nâng tay lên mới phát hiện tay mình mềm nhũn, không có chút sức lực, nhéo vào mặt không đau mà cũng không ngứa, khiến cô không thể nào xác định được ý thức của mình có rõ ràng hay không. Còn Đường Duy thì đang cau mày xem phản ứng của cô khi tỉnh dậy như thế nào, thấy cô tự nhéo chính mình như thế này, đột nhiên vừa tức giận mà vừa buồn cười: “Cô bị nghiện tự hành hạ mình rồi à?" Hô hấp của Bạc Nhan như ngưng trệ. Cô nhanh chóng đứng dậy dậy khỏi giường, đầu óc còn mơ màng nên cơ thể cô hơi loạng choạng một chút, giống như một con thỏ trắng nhỏ, thức dậy từ trong hang của mình – chỉ trong chốc lát cô thu mình lại trong góc giường, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Tại sao anh lại ở đây?” “Một câu hỏi thật là thiếu hiểu biết.” Đường Duy đứng dậy đi đến bên cạnh Bạc Nhan nói: “Cũng không nhìn xem bây giờ em đang ở đâu?” Bạc Nhan đột ngột nhìn xung quanh, nhịp thở của cô bắt đầu gấp gáp và sợ hãi trước những thay đổi xung quanh mình. “Anh..." Cô quay đầu lại, giọng nói vô cùng sắc bén: “Anh đưa em ra khỏi nhà của Vinh Sở sao?” Rốt cuộc... anh đã làm bằng cách nào chứ! “Vô cùng dễ dàng.” “Vậy là... anh là người cho em uống thuốc sao?” Bạc Nhan nuốt nước bọt, cô cứ nghĩ đó là Vinh Sở... Cô không ngờ rằng lúc đầu Đơn Giản và Sakahara Kurosawa xuất hiện trước cửa nhà lại là vỏ bọc thu hút sự chú ý của họ, còn việc mà Đường Duy thật sự muốn làm lại là việc này! Nhưng mà tại sao cô lại nghĩ rằng Vinh Sở là người cho cô uống thuốc chứ... Từ trước đến nay cô chưa từng đối xử với Vinh Sở như thế này. Chẳng lẽ là do ánh mắt ảm đạm sau này của Vinh Sở sao? Bạc Nhan hít sâu một hơi thật sâu: “Em có tay chân, anh tổn công tổn sức như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?” “Chỉ muốn đưa cô ra khỏi nhà của Vinh Sở mà thôi. Rốt cuộc cô thích anh ta nhiều như thế nào mà lại có thái độ không tốt như vậy chứ?” Nghe được những lời của Bạc Nhan, vẻ mặt của Đường Duy đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hay là, bây giờ cô muốn quay về đó? Hả?” “Đưa em đến một nơi như thế này, còn dùng giọng điệu này để chất vấn em, Đường Duy, anh không thấy rằng suy nghĩ của anh rất có vấn đề sao!” Giọng điệu Bạc Nhan dường như chứa đựng sự bất bình và thắc mắc, như thể cô đã phải chịu đựng điều này trong suốt một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên, chính giọng điệu này lại khiến Đường Duy cảm thấy không có cách nào để nói chuyện