Cô ta không còn cách nào nữa, Đường Duy như này là đang đẩy cô ta xuống vách núi, cô ta không biết phải làm thế nào! Từ Dao trong lòng rồi như tơ vò, nếu lúc này Đường Duy buông tay, có lẽ sau này có sẽ không còn cơ hội nữa! Không, cô ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra! Vì vậy, cô ta liều mạng cố gắng lợi dụng thời điểm này để giữ Đường Duy lại và để cậu qua đêm trong phòng của cô ta đêm nay. Cô ta đã nỗ lực lâu như vậy được, làm sao cô ta có thể bỏ cuộc vào lúc này? Vì vậy Từ Dao áp vào lưng Đường Duy, run rẩy nói: “Duy, anh đừng đi, đừng để em ở đây một mình, được không?" Đường Duy hờ hững, Từ Dao càng tăng thêm sức lực, để Đường Duy có thể cảm nhận cơ thể mềm mại của mình cách một lớp quần áo, sự ấm áp từ trong cơ thể cô ta truyền qua, trong phòng dẫn dẫn nóng lên. Từ Dao nhẹ nhàng năm lấy tay Đường Duy: “Tối nay anh ở lại cùng em chứ?" Nhiều năm như vậy, cô ta luôn muốn có được Đường Duy, nhưng cậu vẫn luôn giữ thái độ này, khiến cô không thể tiến xa hơn nữa, vĩnh viễn chỉ dừng ở mức độ này. Cô ta không bằng lòng với kết quả như vậy, cô ta muốn có được Đường Duy Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Dao, không nghi ngờ gì nữa, cô và Từ Thánh Mẫn cùng ba khác mẹ, những người xuất thân từ hào môn giàu có, đương nhiên sẽ sở hữu một khuân mặt ưu việt, và có một thân phận vô cùng quý giá. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net Tất cả mọi người đều cho rằng Từ Dao là người phụ nữ xứng đáng nhất với Đường Duy, cô ta vừa xinh đẹp vừa giàu có, hào hoa phong nhã, ôn nhu tao nhã, luôn nhìn Đường Duy với ảnh mat tràn đầy tình ý. Chỉ có như vậy, mới có thể được coi là con gái nhà giàu thực sự, xứng đáng đứng bên cạnh Đường Duy. Từ Dao luôn nghĩ như vậy, cho nên có ta mới liều mạng trở thành loại người này. Nhưng lúc này, sự thờ ơ lạnh lùng của Đường Duy khiến cô ta cảm thấy hoảng sợ. “Em sẽ không làm những điều khiến anh tức giận nữa đâu... Từ Dao chỉ đơn giản là chọn sự chủ động, thấy Đường Duy không đáp lại như vậy, cô ta đi vòng qua từ phía sau, như thế chủ động đưa người lên, vòng tay qua cổ Đường Duy: "Duy, anh vẫn... bởi vì chuyện đó, mà giận em sao?” Giọng điệu như vậy chỉ được sử dụng cho các cặp vợ chồng. Đôi mắt của Đường Duy như bị phủ một lớp sương mù sâu thắm, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, sự lạnh lùng dần dần tràn ra khỏi mắt cậu: “Từ Dao" Thân thể Từ Dao cứng đờ, giống như đang sợ hãi, nhưng trong chốc lát, Từ Dao lập tức thả mình tiếp tục, cô ta chắc chắn Đường Thi sẽ không đối xử thô lỗ với mình, vì vậy cô ta trực tiếp đè Đường Duy lại, ép cậu đến bên giường. Cô ta ôm cổ Đường Duy: “Duy, anh muốn gì, em cũng cho anh hết, được không? Nhiều năm như vậy, anh nhất định đã phải chịu nhiều vất vả?" Con người của Đường Duy co rút lại. “Vì vậy, anh có thể ở lại đêm nay được không? Đừng lo nghĩ về chuyện Bạc Nhan ở với ai làm gì. Cô ta có thể ở bên những người đàn ông khác, và anh có thể ở bên em, không phải sao?" Giọng nói Từ Dao có chút nao núng, nhưng lại không chịu lùi bước, cặp đùi trắng nõn nhưởng lên như, như muốn dụ dỗ Đường Duy chạm vào mình, thân thể của người phụ nữ giống như một con rắn quấn lấy Đường Duy: “Là em... không được sao?" Đường Duy nhìn ảnh mặt của Từ Dao, yết hầu động đây. Từ Dao nghĩ cơ hội đã đến nên chồm tới hôn cậu, nhưng Đường Duy quay mặt đi. Sau đó, một giọng nói lạnh lùng cất lên. "Tôi không muốn vạch mặt cô đâu, nhưng Từ Dao, có tốt nhất nên bớt bớt lại một chút, nếu không đừng trách tôi không nề mặt cô.