Câu nói này như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Từ Dao, bao nhiêu năm nay cô ta đều ở bên cạnh cậu, quả thực đã vô tình hoặc cố ý làm một vài chuyện, khiến người ta tưởng rằng họ là một cặp, để in sâu những suy nghĩ đó vào trong đầu mọi người. Nhưng ngay cả khi cô ta làm như vậy, Đường Duy cũng chẳng ngăn cản, không phải ư? Cô ta cho rằng đây là sự ngầm thừa nhận của Đường Duy dành cho cô ta! Cứ nghĩ rằng Đường Duy không quan tâm, không ngại ở bên cô ta, vậy nên anh ấy sẽ chấp nhận khi cô ta làm những điều đó! Nhưng bây giờ. Từ Dao sắc mặt tái nhợt, lắc đầu không biết muốn chứng minh điều gì: “Không phải vậy đâu, Đường Duy, em không cố ý để mọi người hiểu nhầm... Hơn nữa, chúng ta thực sự quen nhau lâu như vậy, từ cấp 3 đến nay. Dù sao cũng nên niệm tình cũ, nhiều năm như vậy, đều là cô ta bên cạnh câu Cô ta đã ra tay với Bạc Nhan vì cô ta sợ Bạc Nhan mang Đường Duy đi và sợ Đường Duy sẽ bị Bạc Nhan thu hút. Đó là lý do tại sao cô ta tạo ra sự việc ngày hôm nay. Cô ta muốn Bạc Nhan và Đường Duy phải tan vỡ. Cô ta chỉ sợ... sợ chính mình... đánh mất đi Đường Duy... Biểu hiện của Từ Dao không đủ để Đường Duy cảm thông, cậu vô cảm nhìn Từ Dao, sau đó chậm rãi nói: "Khôn vặt cũng vô dụng. Tôi không nói ra, chỉ là do tôi lười nói mà thôi, không phải là tôi không biết. Nhớ đọc truyện trêи Truyện88.net để ủng hộ team nha!!! Vì vậy, ở một mức độ sâu hơn, Từ Dao có thể chẳng có vị trí nào trong lòng Đường Duy, vì vậy cho dù cô ta ở bên ngoài tung tin, hoặc làm những việc khiến người khác hiểu nhầm, Đường Duy cũng không để cô ta vào trong tầm mắt, cũng chẳng coi là chuyện quan trọng. không có tác dụng gì cả. Từ bĩu môi: "Là do em hiểu nhầm, Đường Duy, anh đừng tức giận, được không? Em lần sau sẽ không tái diễn chuyện này nữa... Chuyện này? Đường Duy liếc mắt, cười dữ tợn, việc như vậy nếu còn xảy ra, vậy chỉ có thể là Từ Dao đã ăn gan hùm gấu rồi! Đường Duy không nói gì nữa, đi thẳng vào trong tắm rửa, lúc tắm xong, điện thoại vang lên, cậu nghe máy, nghe được đầu dây bên kia nói: “Duy, tôi đã nói với ba rồi, cậu đến nhà tôi ở đi." Ảnh mắt Từ lóe lên. ơn chuyện gì vậy? Cậu thật buồn cười. Nửa đêm chạy tới khách sạn của mình, không ngờ khách sạn không chuẩn bị phòng cho mình? Ha ha ha, người chủ tịch như cậu cũng khổ quá phải không?” Phía bên là Sakahara Kurosawa đang xoay cây bút quý giả trong tay, ngòi kim loại quay quanh quỹ đạo, anh ta cười: “Nhưng điều này cũng cho thấy khách sạn quốc tế mà cậu đầu tư rất phát “Cậu thật biết nói chuyện. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net Đường Duy không để ý đến Từ Dao đang đứng bên cạnh, nói tiếp: địa chỉ cho tôi, tôi nhớ có một căn biệt thự của cậu ở gần đây. “Trời má ơi, rõ ràng là bất động sản của tôi, mà cậu còn biết rõ hơn tôi?” Sakahara Kurosawa mắng một câu: "Cậu sẽ không sau lưng ngấm ngầm lừa tiền của tôi chứ? Nói cho cậu biết, tôi ấy mà, cậu lừa tình cảm của tôi không sao, nhưng lừa tiền của tôi, thì tôi không để yên cho cậu đâu “Thần kinh, nhìn tôi trông giống không có tiền sao?” Đường Duy tắm rửa sạch sẽ, cầm lấy túi đựng máy tính xách tay và điện thoại di động, sắp rời “Khi nào thì cậu “Năm tiếng nữa. Chút nữa tôi sẽ ra sân Sakahara Kurosawa. "Gặp lại sau Đường Duy cúp điện thoại rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Từ Dạo một cái, lúc cậu chuẩn bị rời đi thì có người trực tiếp ôm lấy cậu từ phía sau. “Đừng đi mà Thân thể mềm mại bám vào lưng cậu, Từ Dao từ phía sau ôm lấy eo của Đường Duy, bất lực yếu ớt: “Duy, em biết mình sai rồi... anh đừng đi, có được không?