“Thế cứ như vậy nhé. Nhìn thấy biểu cảm trêи khuôn mặt Tô Nghiêu, Tô Kỳ nở nụ cười: “Đừng cãi nhau với chị con nữa. Chị con thật ra rất dễ tính, ai đối với cô bé tốt một chút là cô bé đã thấy hạnh phúc rồi.” “Con lúc nào cũng..” Tô Nghiêu dừng một lúc: “đối tốt với chị mà” Không hiểu sao nói về sau cậu ta nói ra lại có chút ngập ngừng. Tô Kỳ nhìn ra được sự thay đổi đó, đưa tay ấn đầu cậu ta “Được rồi, con nóng nảy như vậy chắc muốn cãi nhau với Bạc Nhan thêm hai năm nữa mới đủ. Ba đi dọn dẹp chút, con và Bạc Nhan đi nghỉ ngơi trước đi.” “Da.” Tô Nghiêu đặt đồ xuống, tuỳ tiện bước lên tầng. Đi đến nửa cầu thang, cậu quay lại nói với: “Ba, ba nghĩ kĩ lại đi, chuyện đưa chị vào Nhà họ Diệp… gọi là cái gì… Diệp Tiêu ấy. “Hiện tại cậu ấy là sự lựa chọn hợp nhất rồi, kể cả về gia thế lẫn tính cách” Tô Kỳ chắc chắn. “Cậu ấy có thể chăm sóc tốt cho Bạc Nhan, Lam Minh cũng rất khen ngợi cậu ấy. Nhà họ Lam cũng khá coi trọng lời nói của Lam Minh. “Cả đời này ba cũng không còn mong muốn gì nữa. Tiền bạc hiện tại cũng coi như đủ sống, thế nên chỉ mong có thể giúp các con của ba lo liệu những phần thiết yếu cho tương lai thôi. Nếu Bạc Nhan vẫn còn vướng bận với Đường Duy, cậu còn có thể gây khó dễ cho Bạc Nhan. Như vậy, cô ấy còn hận bản thân mình hơn, thấy người ba này quá cứng nhắc, quá ích “Vậy nên con chỉ cần sống tốt là được, như vậy chúng ta chỉ cần cho con một nền tảng đủ..” Tô Kỳ vừa nói vừa nhìn bóng lưng Tô Nghiêu “để giúp con tốt hơn chúng ta là được rồi.” Đây chính là bậc cha mẹ thực sự, họ không bao giờ ép con cái phải biết ơn họ, cũng không e ngại con cái giỏi giang, vượt trội hơn họ, càng không bận tâm con cái sẽ phụng dưỡng họ về già hay không, dù sao họ cũng có khả năng tự chu cấp cho bản thân. Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình như vậy chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó chính là sống hết mình. Những người đi trước chuẩn bị mọi thứ cho thế hệ sau xuất phát điểm tốt hơn, cao hơn. “Con nghĩ chị sẽ hiểu được ý tốt của ba, dù cho ba không bao giờ nhắc đến một lần. Tô Nghiêu đi lên tầng, ghé qua phòng của Bạc Nhan rồi sau đó mới về phòng của mình. Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh, khe hở trêи cánh cửa phòng Bạch Nhan mới nhẹ nhàng khép lại. Ở sau cửa, Bạc Nhan đầm đìa nước mắt, cô dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, đưa tay lên che lại mặt, bờ vai bất lực run lên. Cô hoàn toàn không biết ba luôn để tâm chuyện này, ba luôn sợ cô không thể thoát ra khỏi bóng tối. Bạc Nhan quyết định, đã đến lúc cô phảia đưa ra lựa chọn rồi. Một ngày sau Bạc Nhan chuẩn bị hành lí cùng vé máy bay ra nước ngoài dự hội nghị. Từ sáng sớm, Diệp Tiêu xuất hiện trước cửa Nhà họ Tô đón Bạc Nhan ra tới sân bay như hẹn đã trước. Cũng tại sân bay đó, Đường Duy đang đeo kính râm, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo áp đảo người khác. Ngay cả không lộ ra khuôn mặt nhưng vẫn khiến người ta cảm giác đây là một người đẹp trai hơn người, đến nhìn bóng lưng cũng cảm giác không phải của người thường. Đường Duy cầm một ly cả phê, theo sau là trợ lý riêng mới tuyển, Đơn Giản. Liếc nhìn sảnh chờ bên ngoài, cậu ta hỏi trợ lý. “Chuyến bay cất cánh lúc mấy giờ? “Còn mười lăm phút nữa thì cất cánh a.” “Ở đó nói như thế nào?” “Họ mời rất nhiều người, hẳn sẽ có người anh quen biết, chúng ta đến nơi rồi nói sau.”