*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vừa mới tới mà cháu đã lại hỏi thẳng vấn đề vậy luôn sao?” Diệp Kinh Đường nhìn Đường Duy, mơ hồ có thể cảm nhận được nội tâm cháy bỏng của cậu lúc này. Mặc dù Đường Duy đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng dưới mắt cậu... Đến cùng vẫn còn một ngọn lửa đang ẩn ẩn bập bùng. “Lúc trước, có phải cô ấy có luyện tập đặc biệt với chú không?” Đường Duy lại nhìn xung quanh lần nữa: “Cháu biết tin tức” “Bây giờ mới biết thì có hơi muộn một chút.” Diệp Kinh Đường biết rõ tâm trạng hiện tại của Đường Duy nhưng giọng điệu vẫn như cũ không hề thay đổi. “Nếu như cháu không có chạy đến ngay lập tức thì đã muộn rồi.” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi. “Bị người khác chặn hết các tin tức sao?” Diệp Kinh Đường nói: “Không có nhiều người có thể chặn đường cháu nhưng nếu thực sự muốn chặn, chú thề, cháu nhất định không thể nhận được dù chỉ là một mẩu tin tức nhỏ đâu.” Hàm ý thừa nhận rằng anh ta thực sự có tham gia phong tỏa một phần tin tức của Bạc Nhan. Khí huyết trong người Đường Duy sôi trào mãnh liệt: “Tại sao?” “Không vì lý do gì cả, cháu và Bạc Nhan vốn dĩ không ở cùng một thế giới. Chú tin rằng cháu hẳn đã cân nhắc kết quả rất nhiều lần rồi đúng không?” Diệp Kinh Đường nói: "Cháu không thể dựa dẫm vào chủ để tìm được đáp án được.” Đường Duy bước tới nói: “Đột nhiên trở nên như thế này, nhất định là có người đã nói gì đó.” “Cho tới bây giờ, mọi người đều nhìn rõ ràng rồi.” Diệp Kinh Đường mặt mày đạm mạc nói: “Sau bao nhiêu năm, tình cảm của cháu dành cho Bạc Nhan vẫn không hề có chút tiến bộ nào. Mọi người hầu như đều biết điều đó cho nên không cần thiết nữa.” Không cần thiết, cũng không thể một mực buộc chặt lấy Bạc Nhan một mực làm liên lụy đến Bạc Nhan, cô bé cũng có cuộc sống riêng của mình, cô bé cũng nên một lần nữa đi tìm hướng đi cho riêng mình. “Vậy nên cháu có thể trở về rồi.” Diệp Kinh Đường mỉm cười: “Đương nhiên nếu cháu muốn ở lại ăn tối thì vẫn có thể” Đường Duy chịu đựng một hơi, tất cả cảm xúc đều dồn nén tại lồng ngực không được phát tiết ra ngoià, chỉ có thể cưỡng chế mạnh mẽ bài trừ gạt bỏ nó, cậu nắm chặt ngón tay. “Đây là quyết định của các người sao?” Diệp Kinh Đường im lặng biểu đạt tất cả. Đường Duy mỉm cười. Tốt, rất tốt. Tất cả mọi người đều muốn làm như vậy. Ai cũng muốn đưa mọi thứ về đúng vị trí của nó, đúng không? Cái bọn họ nghĩ nó đúng thì nó sẽ đúng sao? Bọn họ không cho phép Đường Duy xen vào cuộc sống của Bạc Nhan, vậy tại sao những người lớn tự cho mình là đúng này lại có thể nhúng tay vào cuộc sống của cậu vậy? Đường Duy xoay người rời đi không để lại một lời nào. Khi rời đi, ánh mắt của cậu đen thẫm, mịt mờ đến đáng sợ, trông giống như một cái hố đen vậy. Mọi thứ đều tan rã và biến mất trong mắt cậu, bao gồm cả một chút mềm mại cuối cùng giống người bình thường. “Thế mà lại không cần xếp hàng..." Thời điểm Bạc Nhan đi theo Diệp Tiêu vào văn phòng bệnh viện, cô có chút kinh ngạc: “Sao anh có thể tùy ý dùng quyền lực của nhà anh như vậy được?” “Quyền lực chính là để sử dụng đó mà." Diệp Tiêu ưỡn lưng thẳng tắp đi lên phía trước: “Nếu thân thể cô đã không được khỏe thì phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.” "... Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt với anh sao? Bạc Nhan không nói ra miệng nhưng Diệp Tiêu nhìn từ trong mắt cô