*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nếu như không phải là anh làm thì còn có thể là ai nữa?” Vinh Sở cười lạnh một tiếng: “Khi ở nước ngoài, Bạc Nhan vẫn luôn tỏ ra thân thiện, cũng không có ai cảm thấy cô ấy đặc biệt khó chịu, chỉ khi ở trong nước, cô ấy vừa nhìn thấy anh thì sẽ giống như nhìn thấy con mèo vậy?” Đường Duy bị lời nói của Vinh Sở làm cho nghẹn lại, sau đó siết chặt ngón tay: “Ý của anh là đang nói tôi cố ý giấu đi Bạc Nhan đi, sau đó tôi lại đến đây hỏi anh như bây giờ sao?” Vinh Sở không nói gì. Đường Duy cũng im lặng. Qua một lúc lâu, hai người đàn ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới bằng lòng thuyết phục bản thân rằng đối phương thực sự đã mất tin tức về Bạc Nhan. Vậy Bạc Nhan đã đi đâu? Đường Duy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu thật sự phải tìm kiếm thông tin của Bạc Nhan thông qua Vinh Sở. Đương nhiên, đối với Vinh Sở mà nói thì anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này. “Nếu đã như vậy thì... Đường Duy kéo ghế dựa, trực tiếp đứng lên: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này với anh nữa.” Vinh Sở nhìn thấy sự lạnh lùng trêи khuôn mặt của Đường Duy, trong lòng vô thức nói một câu: “Dừng lại.” Trong mắt Đường Duy hiện lên vẻ giễu cợt: “Anh đang nói với tôi đấy à?” “Tôi biết bây giờ nhất định anh cũng không thoải mái hơn so với tôi.” Vinh Sở giống như đang tuyên chiến, cũng đứng lên với Đường Duy. Khi hai người dùng ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, cả hai đều nhìn thấy biểu hiện giống như dã thú bên trong người đối phương. “Nhưng tôi sẽ không dễ dàng nhường Bạc Nhan cho anh đâu. Nếu như có tin tức của Bạc Nhan cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm thấy Bạc Nhan trước anh.” Vinh Sở nhìn chằm chằm vào mắt Đường Duy: “Anh hoàn toàn không học được cách tôn trọng, nếu Bạc Nhan ở bên cạnh anh thì cô ấy sẽ chịu đau khổ. “Anh thấy cô ấy là người như thế nào?” Đường Duy biết rằng đây là một sự khiêu khích, nhưng mà vẫn không thể nhịn được giận: “Tôi không có thời gian lãng phí sức lực ở đây với anh.” “Tôi là bạn trai cũ của cô ấy, còn anh là cái gì của cô ấy?” Những lời tiếp theo của Vinh Sở, từng câu từng chữ đều đâm vào điểm mấu chốt của Đường Duy: “Anh thậm chỉ còn chưa từng có được Bạc Nhan? Huống chi là nói chuyện yêu đương với Bạc Nhan. Mấy chữ nói chuyện yêu đương khiến con người của Đường Duy co rút lại. Sau đó người đàn ông quay người lại, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Vinh Sở, giọng điệu lạnh lùng giống như nhiễm sát khí vô tận: “Có phải như vậy không? Nếu như cô ấy thực sự yêu anh thì tại sao anh lại trở thành bạn trai cũ của cô ấy? Hả?” Vẻ mặt của Vinh Sở đơ ra. Bởi vì từ trước đến giờ trong tim của Bạc Nhan luôn có sự tồn tại của một người. Chính là cậu, Đường Duy. Cuối cùng Đường Duy cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với Vinh Sở nữa, xoay người muốn rời khỏi nơi bọn họ đã hẹn gặp nhau, tốc độ bước chân của người đàn ông quá nhanh, giống như có một tai họa ở phía sau. Đường Duy vừa lên xe đã hung hằng đập vào tay lái một cái. Một câu đã mất tin tức của Bạc Nhan suốt một ngày rồi. Chẳng lẽ cậu thật sự phải trực tiếp tới cửa nhà họ Tô để hỏi sao? Nhưng nếu như hỏi, như vậy không phải đang chứng minh cho việc cậu vẫn luôn chú ý đến tin tức của Bạc Nhan sao? Đường Duy cắn răng, lựa chọn đạp chân ga, trực tiếp lao thẳng về phía nhà họ Tô. Mà giờ phút này, trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Kỳ đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy hình như từ xa có một chiếc xe thể thao từ ngoài cổng chính đi vào, anh ta nheo mắt lại.