Từ Dao trợ mắt nhìn Bạc Nhan đi về phía Từ Thánh Mẫn, cô ta nghiền răng. Bạc Nhan với anh trai mình từ bao giờ lại có quan hệ tốt như vậy chứ? Thậm chí có thể chào hỏi quang minh chính đại ở bữa tiệc như vậy. Theo những gì cô ta biết, trước kia Từ Thánh Mẫn không hề quen biết Bạc Nhan. Rốt cuộc là Cô ta quay đầu nhìn Đường Duy, Đường Duy lạnh lùng đứng ở đó, như thể nhìn một trò hề nhưng không hề có cảm giác gì vậy. Một tay anh đút túi, đối mặt với tình thế khó xử của Từ Dao, lạnh lùng nói một câu: “Cô không đi qua chào hỏi với anh trai cô sao?” Từ Dao cứng nhắc cười: “Bây giờ anh trai em đang bận nói chuyện với cô Lam, chắc cũng không nhớ đến em đâu. Dù sao quan hệ của hai anh em bọn họ cũng không tốt, mấy cái trò này đều có thể nhìn ra, lúc này Đường Duy nói như vậy, chẳng qua chỉ là gây sự mà thôi. Chỉ là Đường Duy gây sự với Từ Dao, Từ Dao cũng sẽ không để tâm. Cô ta đều tính hết những thứ này lên đầu Bạc Nhan, cho dù Bạc Nhan thật sự vô tội, cô ta cũng có thể tìm ra mọi lý do liên quan đến Bạc Nhan. Nhìn thấy cách đó không xa, Bạc Nhan và anh trai mình đang nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng Từ Dao không khỏi tức giận. Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của cô ta và Từ Thánh Mẫn đều không hòa thuận. Dựa vào cái gì mà một người ngoài có thể nói chuyện với anh trai mình như vậy chứ? Tiếng người bàn tán xung quanh không ngừng truyền đến. “Sao tôi lại cảm thấy Bạc Nhan rất thân với nhà họ Tư vậy chứ?” “Đúng vậy, cậu Từ còn không thèm chào hỏi em gái mình, mà lại chào hỏi với Bạc Nhan sao?” “Chuyện này có chút thú vị, không phải cuối cùng nhà họ Tô và nhà họ Từ sẽ trở thành thông gia đấy chứ?” “Cũng có thể làm, có điều cô chủ nhà họ Lam không phải cũng thường xuyên qua lại với cậu Từ sao? Trong quan hệ này, thật thật giả giả, ai mà biết được.” “Có điều tôi thấy Bạc Nhan bây giờ không giống Bạc Nhan trước kia. Nghe nói trước kia sau lưng cậu Đường có một cái đuôi nhỏ. Bây giờ khí chất lại thanh cao lãnh đạm như vậy, thật sự có thay đổi quá lớn mà. Xem ra khi cô ấy ở nước ngoài một mình đã trải qua rất nhiều chuyện Lời nói này truyền vào trong tại Đường Duy và Từ Dao, vẻ mặt hai người đều thay đổi. Vẻ mặt Từ Dạo thay đổi là bởi vì người xung quanh khen ngợi Bạc Nhan khiến cô ta không vui, mà Đường Duy lại bởi vì Xem ra khi cô ấy ở nước ngoài một mình đã trải qua rất nhiều chuyện. Những lời này giống như mũi kim đâm vào tim cậu vậy. Một người rốt cuộc đã trải qua những gian khổ gì, mới có thể xé toác hoàn toàn lớp mặt nạ đã từng ngụy trang theo thói quen, sau đó lại dần dần tạo thành một bộ giáp chứ? Cậu không thể tưởng tượng nổi trong hai năm Bạc Nhan ở nước ngoài, trải qua như thế nào. Giống như đang tự đánh vào mặt mình vậy, người phụ nữ mà cậu coi thường như vậy, bây giờ lại biến thành một đóa hoa nở rộ trong mắt người khác. Sao cậu có thể nhịn được chứ? Suy nghĩ một chút, Đường Duy vẫn lựa chọn tiến lên phía trước, vứt Từ Dao ở lại, sắc mặt Từ Dao tái nhợt, ở phía sau gọi nhỏ một tiếng “Đường Duy Đường Duy dừng lại nhìn Từ Dao. Từ Dao bỏ tay chịu trói đứng yên tại chỗ, giống như một con vật bị người ta bỏ rơi vậy. Vẻ mặt này khiến Đường Duy nheo mắt lại, trong lòng có một cảm giác khó chịu kỳ lạ khiến cậu không thể đi được. Không, cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy Từ Dao như Nhất cử nhất động, giống như cố ý thu hút sự chú ý của vây. cậu vậy. Phía sau có người vỗ vai Đường Duy, cắt ngang suy nghĩ của cậu. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kỳ: “Thằng nhóc thổi, sao hôm nay cháu lại đến đây vậy?”