Một khắc này lúc Đường Duy nhìn thấy Vinh Sở cũng ngạc nhiên, người đàn ông này là ai? Vì sao...Vì sao cậu ta lại đem đến cho cậu một cảm giác giống như gặp kẻ địch mạnh vậy? Bản năng của đàn ông làm cho Đường Duy xếp Vinh Sở vào loại kẻ địch trong lòng mình, nhìn thấy Bạc Nhan thân mật với Vinh Sở như thế, cậu ta càng cảm thấy chướng mắt, liền cười lạnh: "Quấy rầy các người rồi, vậy tôi đi về trước đây. "Đợi một chút." Bạc Nhan nhìn thấy Đường Duy như thế này bèn gọi cậu ta lại: "Anh đừng hiểu lầm, đây là Vinh Sở bạn tốt của tôi, quen biết lúc ở nước ngoài. “Cô có cần phải đặc biệt giải thích với tôi không?” Đường Duy cười trào phúng, cổ ý nhấn mạnh câu nói thứ hai: "Cô cũng không phải là gì của tôi." Bạc Nhan dừng lại, lập tức đó cả vành mắt, cô cũng tự giễu nói: "Đúng vậy đó, đúng là tôi không phải. Nhưng hai năm trước tôi cũng không phải là gì của anh, lại bởi vì anh không nghe tôi giải thích, làm cho tôi thân bại danh liệt ở trường, cho nên bây giờ ít nhất tôi cũng học vâng lời không phải sao? Đường Duy?" Cô sẽ không còn gọi cậu là anh Đường Duy nữa. Cô nhóc từng đi theo cậu mà ngọt ngào lại nhút nhát gọi cậu là anh đã hoàn toàn chết rồi. Hồi tưởng lại quá khứ rồi nhìn lại hiện tại, thật sự là ông trời đã dành cho bọn họ sự châm biếm vô cùng lớn. Phí hoài tháng năm, vì sao đến cuối cùng lại làm cho hai người bọn họ thành ra như thế này? Danh hiệu tương xứng chỉ như người xa lạ. Ngón tay Đường Duy vô thức năm chặt, cậu không muốn vào lúc này lại biểu hiện cảm xúc bất thường gì, như thế sẽ giống như bại dưới Bạc Nhan vậy, thế là cậu ta nói: “Làm khó cô còn nhớ kỹ chuyện thời cấp ba như thế, cũng đối với tôi tình cũ khó quên. Bạc Nhan, dáng vẻ cô dây dưa với tôi cũng quá khó coi rồi, đừng đề cập đến bạo lực học đường gì ở đây, cái gì tôi cũng không có làm, chỉ là bởi vì tiếp nhận sự yêu thích của cô mà thôi, thậm chỉ ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, đến cuối cùng ai là vô tội chứ? không phải trong lòng cô rõ như gương sáng rồi sao hả?" Yết hầu của Bạc Nhan đều đã phát run, nếu không phải bởi vì nơi này là công ty của nhà họ Tô, bằng không có khả năng cô sẽ thật sự mất khống chế, thế nhưng lại nhẫn nhịn, lời nói ra khỏi miệng chỉ là vài chữ lác đác: “Sao anh có thể. Nói ra được loại lời như thế này chứ?" Đường Duy bị giọng nói tuyệt vọng của Bạc Nhan làm cho chấn động, quay đầu nhìn lại gương mặt của Bạc Nhan, đối diện với hai mắt đỏ bừng của cô, không biết vì sao mà trái tim bỗng nhiên siết chặt. Cô gái này biến mất hai năm, cậu liền lạnh nhạt im hơi lặng tiếng mà thăng tiến lên cao trong hai năm, không ai có thể làm cho cậu xúc động quá mạnh. Nhưng bây giờ cô gái này trở về, cậu... Trong lòng của cậu lại không có cách nào bỉnh ổn được. “Đi thôi. Vinh Sở dắt cánh tay của Bạc Nhan: "Anh đưa em về trước, hôm nay em không có chuyện gì chứ?" "Ừm.” Bạc Nhan cúi đầu, nói khẽ: "Nhưng mà còn chưa nói cho Nghiêu Nghiêu biết nữa. "Lên xe rồi gọi cho cậu ấy là được mà. Người trong công ty của chủ Tô giống như rất thích Tô Nghiêu, anh cảm thấy chắc là cậu ấy sẽ quay về cùng ba của em, cho nên không bằng chúng ta đi trước đi." Bạc Nhan gật đầu, mặc dù giọng nói vẫn còn đang run rẩy: "Vậy đi thôi.” Cô sẽ không bị Đường Duy uy hϊế͙p͙ gì nữa đâu. Vinh Sở dẫn theo Bạc Nhan, ngang qua Đường Duy giống hệt như một người xã lạ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không nhìn cậu một cái, nhìn qua bóng lưng đang đi ra ngoài của bọn họ con người của Đường Duy co rụt lại. Trong nháy mắt đó, trong lồng ngực của cậu có một giọng nói kêu gào, tiếng gọi lớn xém chút nữa phát ra từ yết hầu của cậu, cuối cùng lại bị cậu kìm lại. Trong lòng cậu gào thét. Buông cô ấy ra.