Buổi tối hôm đó, Bạc Nhan quyết định mua vé máy bay để hai ngày sau trở về, sau đó cô cà thẻ để mở một căn phòng trong quán bar, rồi gọi cho tất cả những người bạn nước ngoài của mình đến, có cả những người bạn da trắng và da màu, khi nhìn thấy Bạc Nhan đưa hai người đàn ông đến, đám người bọn họ đều ngẩn người ra. “Well, ai là bạn trai của cô?” Có người bật cười, tiến đến ôm Bạc Nhan một cái. “Mau nói đi, tự nhiên hôm nay cô mời chúng tôi đến uống rượu, còn dẫn theo bạn trai tới ” “Đừng ồn ào thế chứ Bạc Nhan búng vào trán cô gái này một cái: “Người này là em trai tôi, còn người kia là người học cùng trường. Tô Nghiêu và Nhậm Cầu đều chào hỏi từng người bọn họ. “Trời, không có hứng thú, cử tưởng rằng cô lại có bạn trai mới chứ.” Cô gái ấy cũng là người châu Á, nhưng không xuất thân cùng một quốc gia với Bạc Nhan, cô cười nói: “Các anh khỏe chứ, tôi là Yuki” “Ơ, cái tên này. Nhậm Cầu sững sở khi nghe những lời của Yuki, rồi lấm bẩm: “Cậu cùng quê với Sakahara Kurosawa à?” Thế nhưng, không nghĩ rằng những lời này đã bị Yuki nghe thấy, cô ấy hơi ngập ngừng một chút, sau đó hít một hơi rồi hỏi: “Cậu… cậu biết Sakahara Kurosawa sao?” Ôi trời, thế giới này nhỏ bé quá Nhậm Cầu đẩy kính lên, thể hiện một dáng vẻ rất ung dung, bình tĩnh, rồi nói: “Đúng vậy, đó là một người bạn của tôi, vẫn luôn giữ liên lạc.” Được biết Sakahara Kurosawa thông qua Đường Duy, không nghĩ rằng cũng có thể biết Sakahara Kurosawa… còn là bạn tốt của Bạc Nhan. Nhậm Cầu xúc động nói: “Trái đất nhỏ quá, không ngờ cậu lại là bạn của Sakahara Kurosawa…” “Ừm…” Yuki dừng lại một chút. “Thật ra, thật ra tôi cũng không phải bạn tốt gì với Sakahara, tôi chỉ là “ Chỉ là một trợ lý thôi. Nhưng Yuki không nói câu này, thay vào đó, cô ấy đổi chủ đề “Chi bằng chúng ta nói chuyện gì khác đi, Bạc Nhan, tại sao cô lại nghĩ đến việc gọi điện cho chúng tôi hôm nay?” “Bởi vì… Có lẽ là tôi phải đi Bạc Nhan nhìn Yuki với vẻ tiếc nuổi, rồi đưa mắt về phía một nhóm bạn phía sau: “Các bạn, có thể tôi sẽ trở về Trung Quốc” “Cái gì?” Đảm bạn tốt đều bắt đầu dồn dập hỏi về vấn đề này. “Khi nào cô đi thế?” “Còn vé thì sao? Đã đặt vé chưa?” “Tại sao phải trở về gấp như thế? Bất ngờ như vậy… còn chưa kịp chuẩn bị gì. “Đúng rồi, chúng tôi đều không nỡ rời ra cô, hóa ra đêm nay là buổi gặp mặt cuối cùng… “Bạc Nhan, tôi sẽ rất nhớ cô đó.” Câu nói này được phát ra từ một người đàn ông trong đám đông đó. Theo bản năng, Tô Nghiêu và Nhậm Cầu nheo mắt lại, bắt đầu tìm kiếm người nói những lời này là ai. Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại ở một người đàn ông cao gầy, anh ta có một cái tóc đen, ngũ quan cũng rất đẹp để, nhưng Nhậm Cầu cảm thấy vô cùng kì lạ, dù sao thì khuôn mặt của người đàn ông này vẫn khiến cậu cảm thấy có một cảm giác không thể biểu đạt thành lời. Vẫn có một cảm giác… như là đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng đó là ai, không thể nhớ noi… Người đàn ông chậm rãi bước tới trước mặt Bạc Nhan, và đám bạn tốt đã biết điều mà nhường đường cho anh ta. Thấy anh ta tiến đến gần, Bạc Nhan không thể không hít một hơi thật sâu. “Nhưng tôi rất vui vì cô có thể gọi cho tôi.” Anh ta mở rộng vòng tay: “Lại đây để tôi ôm một cái được không?” Bạc Nhan không kiềm chế nổi, cô cười đến đỏ hốc mắt, chậm rãi gọi tên anh ta: “Vinh Sở” Tô Nghiêu và Nhậm Cầu đều sững Vinh Sở tiến lại gần, nhẹ nhàng vuốt cằm Bạc Nhan: “Tôi còn nghĩ cô không muốn gặp lại tôi nữa.” Bạc Nhan không chống cự, cô nhìn ánh mắt Vinh Sở, không giống với ngày trước, như vừa chịu đau đớn, lại như vừa được giải thoát. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, xung quanh chỉ còn sự tĩnh lặng, như là cùng nhau ngầm thừa nhận mối quan hệ của bọn họ. Chuyện này khiến hai người Tô Nghiêu và Nhậm Cầu liếc nhìn nhau, trong đầu báo động mãnh liệt từng phút giây, khiến cho người em trai thẳng thắng tiến lên, một tay kéo Bạc Nhan ra. Cậu ta kéo Bạc Nhan ra phía sau, ngẩng đầu lên đối mặt với Vịnh Sở “Làm gì vậy?” “Sao?” Vinh Sở nghiêm túc nhìn Tô Nghiêu một hồi: “Cậu không phải em trai ruột của Bạc Nhan đúng không?” “Im, liên quan gì đến anh!” Sao mà người đàn ông này cứ khiến người khác cảm thấy khó chịu thế nhỉ Vinh Sở cười, đôi mắt anh khi cười rất đẹp, Tô Nghiêu bị ánh mắt ấy làm cho sững sở, trong lòng luôn có một cảm giác rất kỳ lạ. Vừa rồi, khi đối mặt với Nhậm Cầu, biểu cảm của Nhậm Cầu cũng đã nói lên tất cả. Hai người bọn họ đều có cảm giác rằng đã nhìn thấy Vinh Sở này ở đâu đó, nhưng rốt cuộc là ở đâu? Đường Duy nhíu mày: “Nhưng quan hệ giữa tôi và em gái tôi được viết trêи sổ hộ khẩu đường đường chính chính, cậu vừa muốn làm gì em gái tôi?” “Không có gì, tôi chỉ thể hiện sự không thích của mình một chút thôi.” Vinh Sở nhún vai, Bạc Nhân cũng theo đó mà trấn an tinh thần Tô Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, em đừng kϊƈɦ động quá, Vinh Sở không phải người xấu” Tô Nghiêu oán thầm trong lòng, tại sao cậu luôn cảm thấy Vinh Sở này hoàn toàn là người xấu nhỉ! “Ồ, em trai Bạc Nhan lại bị chị gái đàn áp thế à?” Yuki ngồi một bên chế miệng cười. “Thảo nào Vinh Sở lại căng thẳng như vậy.” “Ha ha, không phải bình thường đều như vậy sao, tôi cũng vẫn bị chị gái kiểm soát.” Có ai đó trong đám người giơ tay nêu ý kiến: “Dẫu sao thi khi nghe chị gái mình có quan hệ yêu đương với ai cũng nhất định phải tra khảo rõ ràng thì mới yên tâm được chứ “Ha ha, thật tốt khi trong nhà có các anh chị em đó, tôi thì chẳng có em trai đầu.” Một đám người bắt đầu ngồi xuống nói chuyện với nhau vô tư vô lo. Việc Bạc Nhan phải đi đã chắc như đinh đóng cột, là thực tế không thể thay đổi. Thế nên, chuyện bọn họ có thể làm là vui vẻ hết đêm nay để tiến biệt Bạc Nhan, không để về sau phải hối tiếc. “Tôi cũng muốn được ôm một cái.” Yuki đến dụi dụi vào người Bạc Nhan: “Nói cho tôi biết vé máy bay của cô là đi lúc mấy giờ, tôi ra sân bay tiền CÔ.” “Không sao đâu, tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Nhậm Cầu vừa định nói cậu và Tô Nghiêu sẽ đến đón, bỗng dưng nghe Vinh Sở bên kia đã thắng thần giành phần trước. Nhậm Cầu nheo mắt lại. “Vậy thì cùng đi nhé.” Yuki năm lấy cánh tay Bạc Nhân mãi không chịu buông ra: “Nhưng mà, Nhan Nhan, nếu có trở về thì có thể gặp Lam Thất Thất rồi?” “Đúng rồi. Đôi mắt Bạc Nhan sáng lên: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp Lam Thất Thất. “Lam Thất Thất á?” Nhậm Cầu nghe thấy cái tên này thì có chút ngạc nhiên. “Đó không phải là cô con gái cả của nhà họ Lam sao?” “Đúng rồi. Cô ấy đến đây một thời gian với tư cách là sinh viên trao đổi để đi du học một học kỳ ở nước ngoài. Chúng tôi biết nhau và sau đó vẫn giữ liên lạc với nhau. Bạc Nhan nháy mắt: “Sau khi về nước, tôi có thể tìm cô ấy” Nhậm Cầu không nói thêm nữa, cậu chỉ gật đầu. Bạc Nhan có thể có vòng tròn quan hệ của riêng mình, có thể có những người bạn mới thật tốt, xem ra đó chính là điều có ý nghĩa to lớn nhất đối với bọn họ. Hiện giờ, những người xung quanh có đang dân nhiều hơn từng chút một, sẽ không còn phải cô đơn một thân một mình như trước nữa.