Trong đầu Bạc Nhan quay cuồng rối loạn, nếu không phải bị ấn ở trong chăn nhìn không thấy gì…thì chính là kế tiếp phải nhìn thấy đôi mắt vô tình của Đường Duy. Trong mắt cậu ta tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, nhưng trong đáy mắt, một chút ít tình cảm cũng đều không có. Bac Nhan cảm thấy Đường Duy như vậy quá mức đáng sợ, nhưng mà cô căn bản không có sức lực phản kháng, trái tim nhảy lên kịch liệt, mãi cho đến khi Đường Duy áp xuống, lột sạch tất cả của cô ra… Một giây kia, toàn bộ thế giới của cô trong nháy mắt hóa thành vụn vỡ, ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Bạc Nhan không hề phát ra âm thanh, nước mắt lại theo gương mặt lăn xuống. Cô nghe thấy Đường Duy thở dốc, cắn răng không để cho chính mình phát ra một chút âm thanh, cả người lại run rẩy như đến sốt, không thể ngăn lại được. Quá đau, quá đáng sợ. Đường Duy giống như đã điên rồi, không biết vì sao lại không khống chế được chính mình…cậu ta muốn cô, cậu ta rất muốn xé nát, xé nát hết tất cả để thấy Bạc Nhan da tróc thịt bong máu thịt mơ hồ, nhìn thấy cô khóc giữa vũng máu tươi đầm đìa. Cơ bản…không thể dừng được. Đường Duy cảm thấy chính mình nhất định là đã điên rồi, cậu ta rõ ràng trước đây chưa từng nếm thử qua bất kỳ kiểu tiếp xúc thân thể với cô gái nào, nhưng hiện tại giờ khắc này không cần một ai chỉ dạy, liền đã biết cách làm thế nào đem tất cả những gì Bạc Nhan có phá hủy tất cả, dùng sức mà giãm đạp lên tôn nghiêm của cô, không để sót lại một chút gì Bạc Nhan rốt cuộc cũng hiểu, giấy giụa là vô dụng. Bất cứ điều gì…đều mất hết rồi. Những thứ tình cảm thích và yêu thầm dành cho Đường Duy, cuối cùng cũng đã bị chính tay cậu ta đập nát, cô bị Đường Duy nắm chặt, cả người giống như bị một cây thép xuyên thẳng qua lưng, bởi vì đau đớn và căng thẳng đến nỗi cong người, da gà nổi lên từng đợt một. Nhưng cô như vậy, lại làm cho Đường Duy không thể khống chế chính mình. Cậu ta muốn nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, cậu ta biết cô có thể chịu đựng, liền một lần rồi lại một lần cố ý chạm đến điểm mấu chốt của cô. Muốn nhìn thấy cô không thể chịu đựng được, muốn nhìn thấy cô hư hỏng, muốn nhìn thấy cô vì cậu ta mà kêu trời gọi đất đến muốn sống không được chết không xong. Âm thanh nức nở cùng với tiếng thở dốc đan xen, trong khách sạn vô số âm thanh triền miên đàn tấu làm cho người ta mơ màng, Bạc Nhan cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, Đường Duy không sẽ không bao giờ làm loại chuyện này với mình, cậu ta sao có thể sẽ cưỡng bức cô, cậu ta đến chạm vào cô đều ngại bẩn, sao có thể… Cảnh trong mơ của Bạc Nhan tan nát, một chút cũng không giữ lại Cô gái bởi vì máu lưu chuyển gấp rút mà trong con ngươi màu xám, lộ ra một thần sắc gọi là tuyệt vọng, giờ phút này, những thứ hận thù cô dành cho Đường Duy cũng đã bị rút ra cạn kiệt, chỉ còn lại có tuyệt vọng. Toàn bộ thế giới đều không còn cái gì tốt mà lưu luyến Tất cả của mình, đều đã bị Đường Duy cướp đi. Bạc Nhan không biết Đường Duy muốn đến khi nào mới dừng lại, trước một giây trong lúc toàn thân sắp muốn tan thành từng mảnh thì ngừng lại, Đường Duy rút ra, Bạc Nhan liền bị người ném thật mạnh lên trêи giường. Cô giống như là một con búp bê bị người vứt bỏ, không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt chết lặng, biểu cảm như vậy làm Đường Duy cũng sửng sốt một chút. Lần đầu nếm qua hương vị như vậy, lửa đốt trong người vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhiệt độ nóng hổi vẫn còn sót lại trêи đầu đây thần kinh khô nóng của cậu ta, lại một giây khi chạm đến ánh mắt kia của Bạc Nhan, tất cả lại đột nhiên lạnh xuống Đường Duy tiến lên: “Hừm” Bạc Nhan run mạnh, như là một con chim sợ cành cong: “Anh…” Đường Duy lại nhìn xuống, ánh mất thâm trầm nương theo thân thể Bạc Nhan chuyển dần một đường xuống phía dưới, cậu ta vốn dĩ cho rằng Bạc Nhan là cố ý giả vờ làm như vậy…mãi đến khi thấy trêи khăn trải giường có một chút máu lưu lại. Cũng không nhiều, nhưng mà trêи khăn trải giường trắng tinh, màu sắc nhè nhẹ này biệt chói mắt.