Bạc Nhan chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói này của mình vốn là cái bấy do người khác thiết kế, bọn họ cố ý ép Bạc Nhan nói ra nhân lúc Đường Duy sắp đến đây, sau đó Đường Duy nghe thấy câu nói này ngay tại chỗ. Không thể tránh khỏi sau đó là một màn xấu hổ. Một nỗi xấu hổ và nhục nhã đến tận thấu xương. Đường Duy thấy Bạc Nhan đứng trơ trọi ở đấy bị đám bạn học chĩa mũi nhọn vào trong lớp, nhíu mày, đôi lông mày xinh đẹp của cậu có chút khó chịu, sau đó nói: “Sao, sắc mặt của em cứ thế bày ra cho anh xem sao?” Bạc Nhan lập tức lắc đầu, vì sợ làm mất lòng Đường Duy: “Không phải, không phải anh tới đây tìm Từ Dao sao? Không cần xen vào chuyện của em” “Chậc chậc chậc chậc, nghe giọng của cậu ta thảo mai thật đấy” Tên nam sinh kia còn ngại chuyện chưa đủ lớn, đứng bên cạnh: “Mọi người đều là học sinh trung học cả rồi, chỉ có Bạc Nhan là loại người ngấm ngầm giả tạo, trước mặt ra vẻ một kiểu sau lưng một kiểu, thật không thể ngửi nổi.” Cậu ta cũng thật xuất sắc, đến lúc này còn có thể ăn không nói có đổi trắng thay đen giỏi như vậy? Bạc Nhan biết rằng bất kể điều những gì mà cô nói đối với bọn họ cũng là sai, cho dù cô có thành thật thì họ cũng không quan tâm chút nào, đám con gái đứng trong lớp vây xung quanh hí hửng xem kịch hay đến đoạn cao trào. Ai nấy đều thêm dầu vào lửa, phủi sạch mọi quan hệ với cô, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ răng nếu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì sức công kϊƈɦ của họ đối với cô quả thật là không thể chống đỡ nổi. Một trận tuyết lở làm gì có có bông tuyết nào là không vô tội Tất cả họ đều cảm thấy rằng họ là chính là hiện thân của chính nghĩa, không tiếc công sức để tấn công Bạc Nhan, nhưng nếu họ thực sự muốn đưa hết tất cả những điều này ra tòa – ai có thể nói gọn một câu rằng Bạc Nhan đã phạm tội gì? Đường Duy không thể quen được gương mặt yếu đuối như vậy của Bạc Nhan, côyếu đuối như đến mức ai ai cũng có thể bắt nạt được cô, cô sẽ không cảm thấy khổ sở sao? Cô không muốn vùng lên chống lại bọn họ sao? Cô bé hay giương nanh múa vuốt với cậu ngày đó, tại sao bây giờ không nhờ cậu giúp đỡ nữa? Đường Duy hắng giọng: “Đủ rồi, lớp các cậu đừng có nháo nhào lên như thế, hiện giờ tôi chỉ muốn tìm người, cho nên mọi người giải tán đi” Một khi Đường Duy đã lên tiếng thì sẽ không có ai có thể cãi lại cậu, thân phận của cậu trong trường có khác nào một vị hoàng đế trẻ tuổi đâu, chỉ cần liếc nhẹ thôi cũng có thể chấn chỉnh cả triều đình. Mấy cậu học sinh còn muốn chế giễu Bạc Nhan thêm vài câu nữa đều nhịn không được, dù gì Đường Duy cũng đã nói như vậy rồi, vả lại anh Đường Duy là người có danh tiếng cao nhất trường, đương nhiên tất cả mọi người đều không dám không nể mặt cậu. Từ Dao vội vàng bước vào trong: “Này, mọi người có chuyện gì thế, nghe nói đàn anh Đường Duy đang tìm tớ phải không?” Sau đó cô ta giật mình. “Có chuyện gì vậy…? Không khí trong lớp hơi kỳ lạ nha…” Từ Dao chỉnh lại mái tóc, đi đến bên cạnh Đường Duy, cô gái dễ thương với mái tóc ngắn này và Đường Duy đứng cùng nhau trông như thể họ là một đôi. Đường Duy nhìn Từ Dao đi tới chỗ mình, nheo mắt lại, rồi nhìn Bạc Nhan “Bạc Nhan, sao cậu lại đứng ở đây?” Từ Dao cười cười: “Vừa nấy mọi người đang làm gì vậy?” Mọi người đều không hé răng nửa chữ về vụ bạo lực học đường với Bạc Nhan khi nấy. Từ Dao là chủ tịch hội học sinh, mọi người đều rất kính trọng cô ta, trong ngôi trường này mọi người dường như đều hướng về một tương lai tươi sáng, từ trước đến nay chưa từng tin đồn ác ý hay nói năng xúc phạm nhau bao giờ, hết thảy mọi chuyện dường như rất yên ổn. Như chưa từng tồn tại cái gọi là bạo lực học đường. Và Bạc Nhan, chính là tấm gương phản chiếu của ngôi trường này. Bạc Nhan chính là những bóng khuất trong trái tìm họ cần giải phóng, là tất cả những cảm xúc tiêu cực mà bọn họ phải thả ra, tất cả những ác ý và độc hại họ muốn trút bỏ lên người cô.