Khoảnh khắc ba chữ không biết xấu hổ thoát ra khỏi miệng Tô Nghiêu, hô hấp của Bạc Nhan trở nên dồn dập hơn một chị Đứng giữa hành lang nơi đông người qua lại, Tô Nghiêu ngạo mạn đánh giá cô vài câu như vậy, chẳng khác nào một cái tát vào mặt cô trước mặt mọi người. Thiếu nữ đứng đó run run một lúc lâu, sau đó cô lùi lại nửa bước, ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn Tô Nghiêu: “Được rồi, đúng như lời em nói.” Tô Nghiêu ngây ngẩn cả người, cậu ta cũng nhìn thấy Đường Duy đi ra từ phía sau. Trường hợp như vậy, đối với Bạc Nhan mà nói, có thể nói một con sói ở phía trước, một con hổ ở phía sau. Nhưng cô gái nhỏ lại cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Tô Nghiêu với đôi mắt đỏ hoe, run giọng nói: “Em có thể lên lớp mới báo cáo trước. Buổi tối tan học chị sẽ ở dưới lầu đón em” Nói xong lời này, cô cố nén ủy khuất trêи mặt sải bước đi, bước chân cuống quít như là đang lẩn trốn một hồi đuổi giết. Khi cô đi tới sát bên vai của Đường Duy đang đi phía sau, thiếu niên đã nắm lấy cổ tay của Bạc Nhan. Bạc Nhan run rẩy, Đường Duy nói: “Buổi tối? Cô cùng cậu ta trở về sao?” Có một cảm giác khó tả, giống như… một thói quen trước đây đã bị người khác cướp đi. Bởi vì đã từng, Bạc Nhan thường trốn ở. cổng trường hoặc cửa sau của trường học, đợi Đường Duy đi học về cùng mình. Nhưng bây giờ, Bạc Nhan lại muốn cùng một người khác trở về Cậu nắm cổ tay của cô chỉ trong một giây ngắn ngủi, đã bị Bạc Nhan trông gà hóa cuốc mà phản xạ có điều kiện ném đi Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, xẹt qua trong tâm trí Đường Duy, lại là sóng to gió lớn. Cô gái vội vã rời khỏi hành lang mà không đáp lại một lời nào, tấm lưng của cô gầy đến nỗi chỉ cần tùy tùy tiện tiện đẩy một cái liền sẽ té ngã. Nhưng mà Đường Duy biết, trong suốt những năm tháng dài đăng đẳng, cô gái này dù trời có sập xuống cũng không nói một lời. Sống lưng của cô gầy như vậy, nhưng cũng cứng rắn như thế. Thu hồi ánh mắt quay đầu lại, Đường Duy và Tô Nghiêu ở đối diện trêи hành lang giãng co, hai người nhìn nhau một chút. Sau đó Tô Nghiêu trước tiên nhìn đi chỗ khác: “Hừ, đừng bày cái vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm đó ra. Đừng tưởng rằng anh ở trường học này là lợi hại nhất” “Xin lỗi, tôi trời sinh đã có khuôn mặt lạnh lùng như thế này rồi” Đường Duy không nóng không lạnh buông xuống một câu. Tô Nghiêu sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng trước đó cậu đã bình tĩnh một tay đút vào trong túi, một tay cầm tài liệu hội học sinh đã được phê duyệt. Ngay lúc đó, Tô Nghiêu dường như đã hiểu tại sao Bạc Nhan lại thích Đường Duy. Bởi vì thiếu niên này, cậu rõ ràng tuổi còn non nớt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tàn nhẫn, giống như một người trưởng thành bị phong trần vùi sâu ở trong thành phố. Thiếu niên nguy hiểm, thâm trầm giống như dã thú sẽ luôn có bộ dáng kiệt ngạo nhìn chảm chằm vào muôn nghìn chúng sinh. Thái độ của cậu quá rõ ràng. Đó là ai cũng không tín nhiệm, ai cũng không quan tâm. Người khác thậm chí có thể chỉ vào mũi cậu mà mắng chửi, Đường Duy, cậu là một thằng nhóc tàn nhẫn. Đường Duy có lẽ còn sẽ coi như đó là câu khích lệ mà vui vẻ nhận lấy. Đúng, tôi chính là một người như vậy đấy. Các người đều không làm gì được tôi. Vật quan trọng ở trong tay cậu cũng chỉ là một thứ đồ chơi. Tô Nghiêu nín thở cho đến khi Đường Duy đi xa. Cậu đứng tại chỗ, đột nhiên tỉnh táo trở lại, cậu mới nhận ra không biết ngón tay mình đã bị nắm chặt từ lúc nào. Tại sao… tại sao mình lại đối mặt với một kẻ thù như vậy? Có phải vì thiếu niên tên Đường Duy này tối tăm, lạnh lẽo như bóng đêm đúng không? Cậu và Bạc Nhan rốt cuộc đã trải qua những gì trong quá khứ mới trở thành bộ dáng như bây giờ? Tô Nghiêu thở hổn hển, xung quanh có người bước tới chào hỏi: “Xin hỏi… Cậu là bạn học mới à? Cậu cùng Bạc Nhan và đàn anh Đường Duy có quan hệ như thế nào vậy?”