Nhậm Cầu không nghe nổi Đường Duy nói Bạc Nhan như vậy, Bạc Nhan còn chưa lên tiếng, cậu ta đã nói thay cô “Đường Duy, anh không cần nói quá đáng như vậy “Quá đáng sao?” Đường Duy cười lạnh một tiếng: “Cậu không nên ở bên cô ta, cẩn thận kẻo bị cô ta lừa đó!” “Tôi có bị lừa hay không, trong lòng tôi hiểu rõ.” Nhậm Cầu năm lấy tay Bạc Nhan, hỏi Đường Duy một câu: “Anh xác định muốn đuổi cô ấy đi à?” Đường Duy hơi khựng lại, không nói chuyện, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi trả lời. “Cút đi càng xa càng tốt Nhậm Cầu đối mặt với sự tức giận của Đường Duy, năm tay Bạc Nhan kéo cô đến bên người. “Vậy hôm nay tôi sẽ đưa Bạc Nhan đi, từ hôm nay trở đi, bọn tôi sẽ không quay về nữa! Trừ phi anh nhận ra được tìm cảm thật lòng của mình!” Lời này vừa nói ra, Bạc Nhan và Đường Duy đều mở to hai måt. “Chờ một chút, phó hội trưởng.” Bạc Nhan muốn tránh thoát, chỉ là Nhậm Cầu năm tay cô chặt như vậy, cô căn bản không gạt ra được, động tác này bị Nhậm Cầu nhìn thấy, ánh mắt chàng trai lập tức nghiệm lại “Đừng nhúc nhích… Bạc Nhân lắc đầu: “Phó hội trưởng, không cần như vậy.” Đường Duy không biết tại sao lại tức giận, cậu đứng ở đó, ảnh mặt như dao phóng đến chỗ Bạc Nhan, mỗi một nhát dao như có thể cửa đứt người cô, Bạc Nhan hít một hơi thật sâu, chợt nghe Đường Duy nói: “Được rồi, Nhậm Cầu, nếu cậu phải giúp cô gái này thì cậu đi đi, kết quả bị cô ta hại thảm thì nhất định đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước!” Nhậm Cầu không nói chuyện, chỉ dẫn Bạc Nhan xoay người bước đi, giây phút cuối cùng lại bỏ lại một câu Cậu ta nói, anh sẽ hối hận. Cả người Đường Duy chấn động, trợ mắt nhìn Nhậm Cầu kéo Bạc Nhan đi xa, cậu ta giống như đã quyết tâm sẽ mang Bạc Nhan rời khỏi Đường Duy, suy nghĩ này khiến Đường Duy cảm thấy bất an mơ hồ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Nhậm Cầu lại quan tâm một cô gái như vậy cơ chứ? Căn bản không có cách nào tìm được một lời giải thích hợp lý, Đường Duy nhìn Nhậm Cầu kéo Bạc Nhan đi thẳng ra ngoài, giây phút kia, trái tim Đường Duy nhảy lên kịch liệt. Bạc Nhan lấy lá gan ở đâu? Cô ấy thế mà dám có gan cùng người khác Chỉ là, Bạc Nhan căn bản không quay đầu lại. rời đi Buổi tối ngày hôm đó, Đường Duy đứng ở trước cổng nhà mình rất lâu, lâu đến mức như hóa thành pho tượng. Cậu nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh, đồng tử cùng bóng đêm giao nhau, tựa như muốn hóa thành một thể. Bạc Nhan bị Nhậm Cầu dẫn lên xe taxi, trong mắt còn mang theo sợ hãi. “Phó hội trưởng. “Không có gì, đừng sợ, Đường Duy chính là kiểu người miệng sắc bén như dao găm còn tâm thì mềm sụt như là đậu hū. Nhậm Cầu khoát tay nở nụ cười: “Được rồi, cho tôi biết địa chỉ chỗ ở đi, tôi đưa cậu về.” Bạc Nhan nói địa chỉ nhà họ Tô, sau đó liếc nhìn Nhậm Cầu: “Liệu có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người không?” “Không đầu. Nhậm Cầu nói. “Đường Duy sẽ không vì chuyện này mà giận tôi lâu đâu Bạc Nhan thở dài trong lòng: “Tôi quả nhiên không thích hợp ở bên anh ấy. “Vì sao cậu lại phải ở bên cạnh cậu ấy?” Nhậm Cầu nghi hoặc “Đối với cậu mà nói, ở bên người Đường Duy quan trọng hơn gia đình sao?” Bạc Nhan không nói chuyện, hồi lâu sau mới gật đầu, cô nói: “Bởi vì… Đó là tôi thiếu nợ anh ấy. “Không có ai trời sinh đã thiếu nợ một ai đó. Nhậm Cầu nhíu mày: “Cậu không cần thiết phải gánh vác hết thảy vì mẹ cậu như vậy. Lời này làm cho Bạc Nhan kinh ngạc: “Cậu, cậu cũng biết sao?” Nhậm Cầu gật đầu: “Đường Duy từng nói với tôi chuyện liên quan đến cậu và cậu ấy, cho nên từ đầu đến đuôi, tôi đều biết.”