Bạc Nhan đã làm xong bữa tối cho hai người họ trong nửa tiếng, sau đó, cô mang từng món ăn ra, Nhậm Cầu mỉm cười nhìn Bạc Nhan, nhìn cô lau bàn rồi mới cẩn thận xếp đĩa và bắt đĩa lại với nhau. Sau khi bày hết dạo và nữa, cô mới chậm rãi ngồi xuống. Dảng điệu của cô chẳng khác gì một tiểu thư đài các. Nhưng vẻ mặt của cô lại vô cùng dịu dàng và khiêm tốn, không nhìn ra được một chút kiêu ngạo nào, sau khi ngồi xuống, cô nhẹ giọng hỏi: “Hai người… ăn có quen không?” Bạc Nhan làm món ăn phương Tây, cá hồi áp chảo, mỳ trộn tôm hùm xanh, gan ngỗng Pháp, bánh tart lá húng quế, ngoài ra còn có súp kem hành tây. Tất cả các món ăn phương Tây đều được cô ấy chế biến vô cùng tinh tế, giống như một đầu bếp chuyên nghiệp của Michelin vậy. Nhậm Cầu hết lời khen ngợi: “Trời ơi, một mình cậu làm tất cả những món này sao?” Bạc Nhan cũng có chút xấu hổ, hơi đỏ mặt: “Lúc ở một mình không có việc gì làm, nên tôi ở trong bếp luyện nấu ăn. Bạc Nhan tự mình suy nghĩ và nghiên cứu các cách nấu ăn khác nhau, đây có thể coi là một để giải tỏa áp lực. Đường Duy chỉ biết chế nhạo điều này: “Cũng có chút tác dụng, nếu không, cô ấy còn sống có ích gì?” Lời Đường Duy nói dường như có chút quá đáng. Nhậm Cầu nghĩ rằng Bạc Nhan sẽ rất tổn thương, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Bạc Nhan không thay đổi, cậu ta cảm thấy hơi buồn. Có lẽ những lời nhận xét vừa rồi của Đường Duy đã là một cách nói nhẹ nhàng đối với Bạc Nhan. Cô thậm chí đã quen với những vết đâm đó. Nhậm Cầu chỉ có thể bác cho Bạc Nhận một cái thang đi xuống: “Được rồi, Đường Duy, anh đừng có lúc nào cũng chế Bạc Nhan nữa. Anh không thấy bữa tối hôm nay rất hoàn hảo sao?” Đường Duy giễu cợt: “Cũng coi như là hoàn hảo. Nhậm Cầu cười lớn: “Cứng miệng. Nếu không thích thì đừng ăn.” Đường Duy đầu tiên đưa tay ra cắt cho mình một miếng gan ngông nhỏ rồi cho thêm trái cây bên cạnh ăn vào miệng. Bạc Nhan dõi theo từng biểu cảm của cậu, ờng như đang quan sát phản ứng của cậu. Đường Duy lạnh lùng nuốt nước bọt, liếc nhìn Bạc Nhan, nhìn thấy ánh mắt mong đợi sáng ngời của cô, không biết tại sao, cậu cảm thấy trong miệng có thứ gì đó hơi khó nuốt. Ban đầu cậu chỉ định nếm thử rồi buông lời chế nhạo cô ấy, nhưng bây giờ, có vẻ như những lời đó có gì đó không thể nói ra được. Cậu chỉ có thể thay đổi ngữ khí, đặt nĩa xuống, lãnh đạm nhận xét: “Cấp sơ đẳng, cũng không quá khó ăn” Bạc Nhan giống như đã nhận được sự khích lệ lớn, cô cũng cắt một miếng cho mình, rồi cắt một miếng khác cho Nhậm Cầu và đặt lên đĩa của cậu ta: “Của cậu đây, phó chủ tịch “Tại sao cậu cứ gọi tôi như vậy chứ “ Nhậm Cầu có chút bực bội: “Tôi gọi cậu là chị có được không? Cậu gọi tôi như gọi lãnh đạo vậy, khiến tôi già đi cả chục tuổi.” “Cậu đừng giả tạo nữa.” Đường Duy tiếp tục nếm thử những thứ khác: “Không thì sao? Cậu muốn Bạc Nhan gọi cậu là cái gì?” Nhậm Cầu vệnh mũi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như búp bê của Bạc Nhan, chớp chớp mắt: “Bạc Nhan, bình thường cậu gọi Đường Duy là gì?” Từ nhỏ, Bạc Nhan đã quen đi đằng sau Đường Duy và gọi cậu là anh trai nhỏ, nhưng sau này hai người lớn lên, Đường Duy không cho cô gọi như thế nữa. Vì vậy, khi Nhậm Câu hỏi Bạc Nhan câu hỏi này, vẻ mặt của Bạc Nhan cũng cứng đờ, thậm chí Đường Duy còn có chút ngượng ngùng. Cậu gần như đã quên mất khuôn mặt của Bạc Nhan khi gọi cậu là anh trai nhỏ.