Khoảnh khắc nghe được lời nói của Diệp Kinh Đường, tất cả phòng bị trong lòng Đường Thi, đều vỡ vụn. Tại sao mọi chuyện lại như thế này? “Bạc Dạ chủ động đi sao?” Cô dường như không thể tin được, và hỏi lại. Diệp Kinh Đường gật đầu: “Cho nên… Nhiều khi, chúng tôi cũng không thể hiểu được lựa chọn của Bạc Dạ. Nhưng Đường Thi, nếu đứng từ góc độ của Bạc Da, có lẽ cô có thể hiểu được tất cả.” Đứng từ góc độ của Bạc Dạ? Đường Thi lắc đầu: “Anh ấy lúc nào cũng quan tâm đến tình hình chung và luôn lên kế hoạch cho mọi thứ. Anh ấy cho rằng đây là cách tốt nhất, nhưng anh ấy… có bao giờ nghĩ… Tôi là người bình thường, chúng ta đều có tình cảm và càm xúc, không thể nào mù quảng làm theo kế hoạch của anh ấy được!” “Đường Thi.” Diệp Kinh Đường nhìn cô chằm chằm bằng ảnh mắt như thể muốn nói, Đường Thi cô không hiểu, cho đến khi chinh đôi mắt của Diệp Kinh Đường Đường dần dần bị cảm xúc đau đớn nhấn chìm: “Nhưng tôi có thể hiểu được Bạc Da, có lẽ bởi vì chúng tôi đều là đàn ông, cho nên… Trách nhiệm của chúng tôi là để quan tâm đến đại cục. Thật ra hôm nay khi đến gặp Khương Thích, tôi đã lên rất nhiều kế hoạch, thậm chí còn nghĩ rằng, cho dù có bị người đời chỉ trích, tôi cũng sẽ đưa Kh Thích về, nhưng Đường Thi, tôi không thể làm điều này…” Yết hầu của Diệp Kinh Đường di chuyển lên xuống: “Tôi không thể… phá hủy hình tượng cuối cùng trong trái tim Khương Thích về tôi được.” Ngay cả khi không còn lại bao nhiêu, đó là suy nghĩ duy nhất. Đường Thiến đôi mắt đỏ hoe: “Vậy trêи thực tế, anh đã sớm biết rằng Bạc Da sẽ làm như thể này?” “Anh ấy đã đánh tiếng trước với.” Diệp Kinh Đường nói: “Tôi cũng đã đánh tiếng trước với Tô Kỳ. Nếu như anh ấy xày ra chuyện gì, sẽ để Tô Kỳ chăm sóc cho cô.” Đường Thi mim cười lùi lại, đến góc phòng, cô moi dừng lại. Đám cưới của Khương Thích rất đẹp. Nhưng vào lúc này, Đường Thi chỉ cảm thấy máu trêи người mình dường như đông cứng lại. Người đàn ông tên Bạc Dạ này đã dành cà cuộc đời mình để kéo cô ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng. Đường Thi ngắng đầu nhìn Diệp Kinh Đường, cô mim cười, mỉm cười, rồi nước mắt rơi lã chã. Diệp Kinh Đường cảm thấy giờ phút này không biết nên an ủi mình trước hay an ủi Đường Thi trước, sau đó nghĩ lại, quên đi, những người thất tình trêи thế giới này, đa số đều giống nhau. Cũng giống như anh ta bây giờ, anh ta không thể làm gì được cho Khương Thích. Có lẽ bỏ cuộc cũng có giá trị của nó, nếu một ngày nào đó Khương Thích gặp phải nguy hiểm nào đó, Diệp Kinh Đường nhất định sẽ liều mạng quay lại lần nữa. Tuy nhiên, lúc này nhìn thấy Khương Thích đang mim cười trêи ghế khách mời, về mặt tràn ngập hạnh phúc của Khương Thích khiến trái tim lạnh lẽo của Diệp Kinh Đường rách ra, vết rách mới, máu lại trào ra. Cuối cùng thì, chính tay Diệp Kinh Đường đã bỏ lỡ Khương Thích. “Vì vậy… tôi hy vọng cô và Bạc Dạ không bỏ lỡ nhau một lần nữa.” Diệp Kinh Đường cúi đầu nhìn Đường Thi: “Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho Bạc Dạ. Đường Thi, nếu Bạc Dạ có thể quay lại, hãy tha thứ cho người đàn ông này.” Diệp Kinh Đường sau đó âm thầm rời khỏi hàng ghế khách mời, Khương Thích cũng bất ngờ ngẩng đầu lên giữa những tiếng cười nói vui vẻ, liền nhìn thấy một bóng người mành mai dần dần tiến đến lối ra. Mọi người đang đến, chỉ có anh ta là rời đi. Tấm lưng cao thẳng của anh, giống như năm đó, anh ta đút tay vào túi quần, đi đến trước mặt cô ta, và chỉ vào cô trong ***… Sau đó nói với tất cả những người đang bán đấu giá Khương Thích rằng, tôi muốn cô gái này.