“Chỉ là… Anh cảm thấy mình bị uy hϊế͙p͙, hẳn là bởi vì anh có thân phận ngang với Vinh Bắc, hoặc là nói còn cao hơn nhiều.” Chỉ có như vậy, Vinh Nam mới cảm thấy nguy hiểm. Nếu Vinh Nam không bằng Vinh Bắc vậy thì cũng đã không có áp lực gì. “Cho nên…” Đường Thi gắn từng tiếng, nhìn thẳng vào mắt Vinh Nam, ánh mắt kia sắc bén vô cùng, chỉ trong một ánh mắt, Vinh Nam cảm giác như mình nhìn thấy Bạc Dạ. Đường Thi nói: “Ai có thân phận sánh ngang với Thất Tông Tội Lý hoặc là còn có thân phận cao hơn Thất Tông Tội Lý được đây? Người nào có thể dễ dàng điều động du thuyền cấp bậc như vậy để làm sân chơi giết chóc cho mình vào hôm nay? Người nào có quyền thế đến mức có thể khiến một chiếc máy bay gặp rủi ro, sau đó lại nhanh chóng phong tỏa tất cả tin tức, còn có thể giấu tất cả mọi người trêи máy bay đến nơi mà người ngoài không thể tiếp xúc được đây?” Những vấn đề liên tiếp này, mỗi câu như búa tạ gõ vào ngực Vinh Nam khiến anh ta hơi rụt lại: “Cô câm miệng… Tổ Phong Thần cùng với Thất Tông Tội Lý đều nghe lệnh Trung ương, cho nên một khi Thất Tông Tội Lý gặp chuyện không may, nhất định là người ở trung ương ra lệnh. Tổ Phong Thần cũng vô tội, nhận được mệnh lệnh mới có thể ra tay, đến sau lại hại chết Tham Lam của Thất Tông Tội Lý, cho đến bây giờ, trong lòng Lam Minh vẫn chôn giấu một phần hối hận. Điều này cũng khiến cho những người khác của Thất Tông Tội Lý có mâu thuẫn với Tổ Phong Thân. Diệp Kinh Đường đã bị liên lụy, bởi vì ba anh ta là Diệp Hạo đến từ Trung ương, cũng có liên hệ với Tổ Phong Thần, cho nên lần này mới bị kéo xuống nước cùng. Rất nhiều sự thật đều đang tuyên cáo Vinh Nam rốt cuộc là ai. “Người nào có thể tính kể cả thế giới như vậy? Người nào có thể thay đổi hồ sơ danh tính khác nhau của tôi? Người nào… Có thể không bị bất ai tra ra được thân phận thực sự?” nhất định là sự tồn tại có vị trí cao hơn bất luận kẻ nào trong chúng Đường Thi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt Vinh Nam cực kỳ giống như một trận chiến đấu sinh tử cuối cùng: “Tại sao chúng tôi không tìm được anh? Bởi vì, Vinh anh chính là ngài tổng thống của chúng tôi.” Ngải Tư và Luc Y Đình luôn mồm gọi ngài, là chữ tôn quý nhất trêи thế giới này. Vinh Nam đứng đó, mặt trắng bệch không còn giọt máu. “Cho nên anh mới có thể tùy ra các loại chính sách để chèn ép mấy người Diệp Kinh Đường, bời vì anh là tổng thống. Cho nên anh mới có thể điều động du thuyền dân dụng, bởi vì anh là tổng thống, anh mới nói cả quốc gia đều là một phần bên trong kế hoạch của anh, bởi vì anh là tổng thống. Kỳ Mặc từng nói cho tôi biết, Thất Tông Tội Lý bị xóa bỏ có lẽ là do công cao lấn chủ, mới có khiến trêи Trung ương cảm thấy bất an, tất cả những chuyện này lập tức được giải thích rõ ràng.” Vinh Nam tiến lên bóp cổ Đường Thi, theo sau khẩu súng kia cũng được đặt lên giữa trán cô: “Anh lo về Thất Tông Tội Lý, nhất là sự tồn tại của Tham Lam đe dọa đến anh, cho nên anh mới muốn hủy diệt Thất Tông Tội Lý, chỉ là sau khi hại chết Vinh Bắc, lương tâm anh bất an, hoặc là nói… Anh phát hiện mình thật sự không thể rời xa Vinh Bắc, cho nên anh hối hận Một giây kia, gió biển phá tung cửa cuồng thổi vào, thối tung mái tóc dài của Đường Thi, cô giống như đặt trong sông dài lịch sử, tất cả những nghi hoặc đều được giải đáp tại khoảnh khắc này. “Cho nên hiện tại… Anh muốn dùng cả thế giới… Để đưa Vinh Bắc trở về. Chúng tôi cùng låm chi là quân cờ, anh thậm chỉ còn lấy du khách trêи máy bay kia làm thí nghiệm xuyên qua động sâu, chi vì có thể thí nghiệm liệu có thể quay về được hay không.” Mắt cô đỏ ngầu: “Thật sự là rất đáng buồn đó, ngài tổng thống.”