Giang Cầm: Gần đây hãy cần thận một chút. Mộ An An nhìn chằm chằm vào tin nhắn, sự khinh bỉ trên mặt cô càng sâu hơn, trả lời: Em quan tâm tôi sao?? Giang Cầm: Chỉ là nhắc nhở thôi, coi như báo đáp anh cho tôi mặt mũi. Tông Thất: Tôi thực sự không thích kiểu báo đáp này. Giang Cầm: Tôi còn nhớ nợ anh một chuyện, hiện tại anh có yêu cầu gì thì cứ nói đi. Giang Cầm: Cái gì cũng được, có một số việc, tôi chỉ cần nói một chút là được. Tông Thát nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Giang Cầm. Biết rõ ẳn ý trong lời nói của cô, là về chuyện Giang Phong ở trên đường nói muốn xử lý cô. Lúc này, dựa theo thường lệ, Mộ An An nên trả lời một cách phóng túng: “Thật sự cái gì cũng được sao?” nhưng Mộ An An hiện tại không có ý định trêu chọc đại tiểu thư này. Trực tiếp vứt điện thoại sang một bên, bước đến bàn học, để bản thân tập trung vào việc học, không muốn nghĩ về những việc khác. Giang gia, tại phòng khách. Giang Cầm ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin nhắn trả lời của Tông Thắt. Nhưng không có tin tức từ phía bên kia. Từ lúc Giang Cầm gửi đi cho đến hiện tại đã mười phút, hiển nhiên bên kia không có ý trả lời. “Lại không trả lời tin nhắn của mình sao?” Giang đại tiểu thư rõ ràng rất khó chịu, cô trực tiếp đập vỡ điện thoại, tức giận đến xanh mặt. Nghĩ đến cô từ nhỏ đã được tự cao tự đại, được cưng chiều lớn lên, là một viên minh châu cao cao tại thượng, lại bị một người, ba lần bốn lượt không để ý đến như vậy, Giang Cầm cảm giác lòng kiêu ngạo và tự tôn của mình bị thách thức. “Ai ại chọc đại tiểu thư của chúng ta vậy?” Giang Phong đúng lúc trở về, thầy một màn như vậy, trực tiếp bước tới cầm điện thoại Giang Cầm lên, màn hình đã vỡ vụn. Hắn nhìn vào màn hình, thì thấy lịch sử trò chuyện của Giang Cầm và Tông Thắt, sắc mặt liền tối sầm lại. “Anh nói này, em là em gái của ai vậy chứ?” – Giang Phong đi tới, ném điện thoại lên bàn cà phê: “Anh sớm đã nhìn ra, em có tâm tư với tiểu tử đó, nhưng anh nói cho em biết, thằng đó không xứng với em. ” Giang Cầm trừng mắt nhìn Giang Phong rồi cầm lại chiếc điện thoại: “Không cần anh quan tâm. ” “Anh không muốn quan tâm, nhưng anh nhắc nhở em, Tông Thất khiến anh mắt mặt, cánh tay phải của hắn, anh nhất định muốn rồi. ” – Giang Phong hung hãng nói: “Cho dù em cầu xin cũng vô dụng. ” Giang Cầm cau mày: “Anh thực sự đi tìm người của Bảo Phong Đường sao?” “Thì sao?” – Giang Phong cũng không phủ nhận: “Tên kia khiến anh mất hết mặt mũi ở Mộ Vân Sơn, thù này anhkhông báo, thể diện của Giang Phong này, không thể cho qua được. ” Giang Phong chỉ mặt mình. Giống như hắn ở trong vòng luẫn quẩn ăn chơi trác táng, thể diện lớn hơn trời. Giang Cầm cau mày, đang định mở miệng thì nhìn thấy người ba – Giang Trấn từ bên ngoài trở về, cho nên nhìn Giang Phong một cái rồi ngưng hẳn đề tài này. “Ba, ba trở về rồi. ” Giang Cầm từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía Giang Trấn. Giang Trấn vừa nhìn thấy Giang Cầm, trên mặt liền lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Uh, hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?” “Không có. ” – Giang Cầm ở trước mặt Giang Trần vô cùng nhu thuận. Giang Trần cũng rất chiều chuộng đứa con gái này, ôm vai Giang Cầm bước vào nhà, đồng thời nói: “Mấy ngày nữa, bên Hoắc gia sẽ tổ chức một tiệc rượu, con chuẩn bị một chút. ” Nói xong, Giang Trần lại bổ sung thêm một câu: “Thất gia cũng sẽ tham gia. ” Giang Cầm sửng sốt. Giang Phong dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Ba, tin tức của ba có chính xác không? Chính là vị ở Ngự Viên Loan kia sẽ tham gia tiệc rượu của Hoắc gia sao?” “Tin này của ba còn có thể giả sao? Anh em tụi con đều phải chuẩn bị tốt cho ba, tiệc rượu này vô cùng quan trọng, đặc biệt là con, tiểu Cầm!” – Giang Trần nhìn chằm chằm Giang Cầm: “Con là Đại tiểu thư của Giang gia, ngày thường ba thấy con đi theo anh trai tới những nới vớ vẫn ba cũng không có quản, bởi vì con tự mình biết có chừng mực. Bắt kể chuyện cá nhân thế nào, ba muốn con ở tiệc rượu thể hiện phong thái của một đại tiểu thư nên có!” “Ba đã sắp xếp xong hét rồi, đến lúc đó ở trong tiệc rượu, giới thiệu con cho với Thất gia. ” Giang Trần biểu đạt mục đích một cách nghiêm túc, Giang Cầm còn chưa đáp lại, Giang Phong đã thổi còi. “Với khuôn mặt và khí chất của em gái anh, Thất gia chỉ cần liếc mắt một cái, chắc chắn sẽ không quên được. ” Nói xong, Giang Phong còn nhướng mày nhìn Giang Cầm: “Em gái, em sắp làm người phụ nữ của Thát gia rồi, Giang gia chúng ta có thể giàu to rồi. ” Giang Cầm không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn Giang Phong. “Con gái của Giang Trấn ta quả nhiên xuất chúng, người duy nhất có thể sánh với con gái ta đương nhiên chỉ có thân phận của Thát gia mà thôi. ” – Giang Trấn hiển nhiên đồng ý với lời nói của Giang Phong. Khi nhìn về phía Giang Cầm, tự nhiên sinh ra một loại tự hào. Từ nhỏ, ông đã sắp xếp giáo viên của các nước dạy dỗ Giang Cầm, cầm kỳ thư họa, khiêu vũ thanh nhạc, mọi thứ đều tinh thông, có thể nói là cả Giang Thành, đều không theo đuổi được vẻ đẹp nỗi tiếng của đại tiểu thư. Giang Trấn càng thêm lo lắng, Giang Càm quá mức cứng nhắc, cho nên ngầm để cho Giang Cầm ở cùng với Giang Phong, để tiết chế tiếp xúc với một số giới nhà giàu quyền quý, khiến Giang Cầm không chỉ có khí chất người nổi tiếng, mà còn có một số thú vị khác mà người nỗi tiếng không có. Ông ta tự tin, một người con gái như vậy nhất định có thể chiếm được người đàn ông như Thát gia. Nghĩ đến đây, Giang Trần liền nghiêm túc nhắc nhở: “Ba đã mật rât nhiêu tâm tư bôi dưỡng con như vậy, nên đừng có làm cho ba thất vọng, biết không?” “Ba, con biết rồi. ” Giang Cầm nghiêm túc nhắc nhở trong lòng phải hướng tới vị Thất gia ở trên mây kia. Đồng thời, cô lại nghĩ tới Thất ca đang mỉm cười nhìn cô một cách phóng đãng… Giang Cầm trần định tinh thần, cả Ba và anh trai đều nói đúng, thân phận của cô như vậy, Tông Thất không xứng với… Ngự Viên Loan, tại hầm rượu. Mộ An An học nửa tiếng hoàn toàn học không vào, nên đã tóm lấy bác sĩ Cố vào hầm rượu để uống rượu. Bác sĩ Cố đang cầm trên tay một chai rượu đỏ, nhìn chằm chằm Mộ An An đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, cầm chai rượu đỏ ngắng đầu lên uống một cách điên cuồng. Phong thái này, thật là điên cuồng cũng thật là khí phách. Nhưng thật sự là không sợ chết. “Tiểu thư An An, cô uống ít thôi. ” – Bác sĩ Có thiện ý nhắc nhở. Trên mặt đất đã có rất nhiều chai rượu rỗng. Mộ An An lại thờ ơ, tiếp tục mở chai rượu đỏ, tiếp tục uống. “Để cho Thát gia trỏ về. ” – Bác sĩ Có lại tiếp tục nhắc nhở. Mộ An An uống vô cùng hăng say, khi bác sĩ Cố nhắc nhở rõ ràng như vậy, cô liền trực tiếp bị sặc, ho dữ dội. Bác sĩ Có liền đưa khăn giấy cho cô. Mộ An An: “Đừng nhắc tới Thất gia khi tôi đang uống rượu. ” “Cô cũng biết, Thất gia không cho cô uống rượu sao?” Bác sĩ Cố bất lực hỏi, dừng lại một chút, lại nhịn không được hỏi một câu: “Hôm nay tâm tình cô không tốt sao?” Mộ An An chỉ uống rượu và hút thuốc khi tâm trạng không VuÏ. Nhưng Thất gia quản rất nghiêm khắc, về cơ bản Mộ An An đều chạy ra bên ngoài, phóng túng xong rồi trở về. Cho dù bị Thất gia phát hiện, thì chỉ cần làm nũng thảm thương thì sẽ được bỏ qua. Hiện tại công khai, ở hầm rượu Ngự Viên Loan uống rượu, là lần đầu tiên. Cô không trả lời câu hỏi của bác sĩ Có. Cô sờ túi tiền, nhưng không tìm thấy gì cả. Cô liền xoay người lại trực tiếp sờ lên người bác sĩ Có. Bác sĩ Cố khiếp sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Tiểu thư An An, cô làm gì vậy?” “Anh cảm thấy tôi có ý đồ gì với anh hả? Đồng tính chết tiệt” Mộ An An khó chịu mắng một câu, vỗ nhẹ bác sĩ Cố một cái, sau đó lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa từ trên người hắn. Bác sĩ Cố: …. Mộ An An rút ra một điều thuốc, cúi đầu châm lửa sau đó ném bật lửa lên bàn. Hít một hơi thật sâu, sương khói đi vào phỏi rồi lại phun ra, làn khói trắng mê hoặc khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài xõa nhẹ, chân giẫm lên chiếc bàn cà phê ngắn trước mặt. Hình tượng vô cùng suy sụp tinh thần. Cô vén mái tóc dài của mình, trầm mặc hút vài ngụm, điều này dường như để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng cô. Nhưng khi cô cụp mắt xuống, lại không nhịn được hỏi bác sĩ Cố một câu…