“Không động vào cô ta là để dành cho cháu. ” – Tông Chính Ngự nói xong liền đưa tay nhéo lỗ tai Mộ An An. Tai của Mộ An An rất đáng yêu, nhỏ nhỏ, mềm mềm, mang theo độ ấm trên cơ thể cô. Anh nói: “Bạn nhỏ của nhà chúng ta, trông thì ngoan ngoãn, nhưng bụng dạ lại rất hư, bị ức hiếp thì muốn tự mình đòi lại nếu không thì sẽ tức giận. Nói xong còn bổ sung một câu: “Một khi đã giận thì sẽ rất khó dỗ. ” Vừa nói đến những lời này, trong lòng Tông Chính Ngự cũng có vào phần thấy không vui. Lúc Đường Mật xuất hiện anh đã khống chế đi sự hung bạo của mình. Không đem người phụ nữ đó vứt ra khỏi khu vui chơi. Vốn dĩ hôm nay là muốn dỗ đứa nhỏ vui vẻ, sau đó ngày mai đem theo tâm trạng vui vẻ, vì bản thân mà báo thù. Ngày mốt về nhà, có thể suy nghĩ về vấn đề của chính mình. Mộ An An có chút sững sờ nhìn Tông Chính Ngự. Qua một lúc đột nhiên cúi đầu bật cười, vành mắt có chút nóng lên. Nhưng lúc ngẩng đầu lên lại cố ý nói một câu: “Thất gia, bạn nhỏ nhà chú ửc hiếp người khác, ra tay không nặng không nhẹ, xảy ra chuyện thì phải làm sao?” “Bạn nhỏ nhà ta cần gì phải lo lắng cái này?” – Tông Chính Ngự bất mãn buông ra một câu, bàn tay đang nhéo tai Mộ An An khẽ dùng sức. “Bạn nhỏ nhà ta ta cưng chiều, ức hiếp người khác thì làm sao, ai dám nói gì?” Lời này vừa bá đạo vừa mạnh mẽ. Không xem ai ra gì, cao cao tự đại. Quả là phong cách của Thất gia. Mộ An An đột nhiên cười lên: “Vâng Thất gia, bạn nhỏ nhà chú chuẩn bị đi ức hiếp người khác đây!” “Đi chơi đi. ” Tông Chính Ngự nhấn vào gáy Mộ An An, đẩy cô về phía trước. Hai người đã đi tới công trình Singapore Sling. Đường Mật và em gái đã chuẩn bị xong rồi. Đường Mật vừa nhìn thấy Tông Chính Ngự và Mộ An An đi đến liền lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Hai người vốn dĩ ở sau lưng chúng tôi, kết quả tôi vừa quay đầu liền không thấy hai người nữa, còn tưởng là lạc đường rồi. ” “Không có đâu, tôi với Thất gia đang nói chuyện bí mật với nhau. ” – Mộ An An lại nhân cơ hội khoe khoang: “Thất gia không yên tâm cho tôi chơi Singapore Sling, cảm thấy rất nguy hiểm. ” Lời khoe khoang này của Mộ An An khiến vẻ mặt tươi cười của Đường Mật suýt nữa giữ không nổi. Mộ An An trước giờ là người thích đâm người khác một nhát. Cho nên lúc cảm thấy nụ cười của Đường Mật thoáng cứng đờ, lại bổ sung thêm một câu: “Hết cách rồi Thất gia nhà tôi có lúc ho’i lắm lời. ” Lắm, lời? Khoé mắt Đưò’ng Mật co rút lại, khẽ nhìn về phía Tông Chính Ngự. Với cái khí chất lạnh lùng kiệm lò’i này mà so với hai từ “lắm lời” ấy, vốn dĩ là không ăn khó’p với nhau. Đường Mật từng ở Ngự Viên Loan một thời gian. Những lời Tông Chính Ngự từng nói với cô, cô có thể đếm ra hết. Vậy mà khi đến với Mộ An An lại trở thành lắm lời! Nhưng mà, Đường Mật quả thật có từng nhìn thấy, Tông Chính Ngự bạc tình ấy khi đối mặt với Mộ An An đến cả giọng nói trầm thấp cũng trở nên vô cùng ấm áp, nói ra từng câu từng câu một. Chứ không phải khi đối mặt với cô hay với tất cả mọi người trên thế giới, lời nói bung ra chỉ có một chữ. Đường Mật im lặng hít sâu, sau khi tự điều chỉnh một chút, liền mỉm cười vô cùng lịch sự: “Vậy chúng ta lên đó đi?”.