Cô cỏn chưa có cử động, cảnh tay đã bị tóm lấy! Ngay sau đó, cơ thể cô bị kéo sang một bên, bình nước nóng liền đập vào cánh tay của người ở trước mặt. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng. Khi bình nước nóng rơi xuống đất và chuẩn bị phát nổ, Mộ An An liền nhanh chóng kéo người ra chỗ khác. “Tóc Xoăn?” – Mộ An An ngẩng đầu nhìn hắn. Hoắc Hiển vẻ mặt dữ tợn, lắc cái tay phải. Hiển nhiên là vừa rồi bị bình nước nóng đập vào. Mộ An An muốn kiểm tra tình hình của hắn, nhưng Hoắc Hiển lại kéo cô ra, vẻ mặt tức giận quay lại nhìn dì Lí: “Dì à, cô ấy đúng là người của bệnh viện, nhưng cô ấy chỉ là thực tập sinh, chuyện này có liên quan gì tới cô ấy chứ?” Xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập. Nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng đã xông tới. Dì Lí vốn dĩ mỏng manh về mặt tình cảm, lúc này bà ta đã suy sụp hoàn toàn. Hoắc Hiển càng mắng càng tức giận. “Tại sao lại không liên quan gì đến cô ta chứ? Cô ta là bác sĩ của bệnh viện, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để chữa trị, nhưng cô ta lại không chăm sóc tốt cho Mặc Mặc, đây không phải là trách nhiệm của cô ta thì là cái gì!” “Như thế nào lại là trách nhiệm của cô ấy, dì nói cho rõ ràng đi!” -Hoắc Hiển cũng có chút tức giận: “Bệnh viện có nhiều người như vậy, cô ấy mang theo khẩu trang dì cũng nhận ra được, là vì cái gì! Còn không phải là vì con gái của dì từng nhắc đến cô ấy với dì sao, điều đó chứng tỏ cái gì, chứng tỏ cô ấy tận tâm với trách nhiệm của mình, và con gái của dì cảm nhận được sự ấm áp!” “Hơn nữa, hiện tại xảy ra chuyện như thế này, bệnh viện đang điều tra, còn cô ấy thì bị đình chỉ công việc. Cô ấy làm việc cả đêm, về đến nhà thì nghe tin liền chạy đến bệnh viện để tiếp nhận điều tra, hiện tại lại chạy tới an ủi dì, còn muốn cho dì tiền thuốc men? Cái gọi là bác sĩ không có lương tâm ở trong miệng dì có thể làm được tới bước này không hả?” Hoắc Hiển mỗi một câu chất vấn, đều mang theo sự chỉ trích. Dì Lí gào khóc thảm thiết, hoàn toàn trả lời không được. Cuối cùng bà ta liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, đập đất: “Ôi Mặc Mặc của tôi, sao số tôi lại khổ như vậy chứ. ” “Dì khóc lóc om sòm như vậy thì có ích gì, không phân biệt được người tốt người xấu, dì…” Hoắc Hiển! Nhìn thấy cảm xúc của dì Lí suy sụp, Mộ An An liền trực tiếp giữ chặt Hoắc Hiển. Không nói gì liền kéo Hoắc Hiển sang một bên. Bên cạnh đó các bác sĩ và y tá đã đi tới trấn an dì Lí. Mộ An An vẫn không nói gì, liền kéo Hoắc Hiển rời đi. Dì Lí một mình vừa đi làm vừa chăm sóc con gái, cảm xúc của bà ấy luôn bị đè nặng, Mộ An An gặp phải hai lần, tâm tình cùa dì lí đều rất buồn sầu. Nhưng ờ trước mặt Mặc Mặc lại vô cùng nhẹ nhàng. Hai người là chỗ dựa của nhau.